Đám người kia đều là kẻ điên, người bình thường không thể nào là đối thủ của họ được.
Ngô Xuyên lắc đầu, mặt mày cũng mở mịt. Anh ta đi theo Lâm Hàn khá lâu nên cũng xem như là hiểu anh.
Nhưng Lâm Hàn cứ mang lại cho anh ta một cảm giác bí ẩn, mặt nào anh cũng giữ lại một ít, không có thể hiện ra hết sức mạnh và khả năng của mình.
Ví dụ như lần này, ngay cả Ngô Xuyên cũng không biết Lâm Hàn tìm ai giúp đỡ.
Cùng lúc đó, bên phía Lâm Hàn, mọi thứ đều thuận lợi diễn ra theo kế hoạch.
Số đông cảnh sát thành phố Kim Lăng và Lư Châu một trước một sau bao vây lấy đám người chấp pháp đường - nhà họ Hoàng, chuẩn bị tiến hành bắt giữ.
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi, lẽ nào lại để cho bọn họ chạy thoát ư?
Tuy với hệ thống Skynet của Hoa Hạ như bây giờ, hoàn toàn không thể nào có tội phạm trốn thoát được. Nhưng nếu để họ trốn thoát ngay dưới mí mắt mình, chắc chắn ông ta sẽ mất hết mặt mũi mất!
Lúc này, Lâm Hàn móc điện thoại ra gọi cho Ngô Xuyên:
"Có một chiếc xe Hummer màu đen của chấp pháp đường - nhà họ Hoàng trốn thoát, đang chạy về hướng anh đấy, các anh mau ngăn lại đi, nhớ chú ý an toàn!"
Giờ, sắc mặt Thang Ân Đình rất lạnh lẽo, vốn dĩ cho rằng sẽ tóm gọn họ không chút thương vong, nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của ông ta. Ngay cả ông ta cũng không ngờ Hoàng Bạch Đào sẽ mang theo vũ khí nóng kinh khủng như thế.
Lúc này, trên chiến trường, khói vẫn chưa tan đi.
Thang Ân Đình cầm loa, nói:
"Tất cả nghe đây, các người đã bị bao vây, tôi cho các người 1 phút, nếu không bước xuống xe đầu hàng, thì sẽ bị bắn chết tại chỗ không nhân nhượng!"
Bàn tay đám chấp pháp đường kia đa số đều đã nhuốm máu người, Thang Ân Đình hoàn toàn có quyền xử bắn.
Nếu không phải muốn bắt sống một ít để có được nhiều thông tin hơn thì ông ta đã dứt khoát bắn chết hết, chẳng cho 1 phút nào cả rồi.