Thang Ân Đình gật đầu, dựa theo tình báo thì người của chấp pháp đường đều đến đây hết. Chỉ là bởi vì sơ suất không ngờ đối phương lại cầm theo súng Bazooka nên mới khiến cảnh sát thành phố Lư Châu bị thương nặng, cũng khiến chúng có cơ hội bỏ chạy.
"Đã có người đuổi theo chưa? Nhất định phải bắt hết ba người đó lại không để sót một tên nào, không thì tôi chẳng còn mặt mũi đâu mà đối mặt với các đồng chí bên Lư Châu nữa!", Thang Ân Đình nghiêm mặt nói.
Sắc mặt anh cảnh sát kia chợt trở nên khó coi, nói: "Giám đốc Thang, lúc ấy cũng có người đuổi theo, nhưng hình như xe của đối phương đã được nâng cấp, tốc độ xe rất nhanh không tài nào đuổi kịp. Cảnh sát bên phía lối ra đường cao tốc tạm thời chưa phát hiện ra họ, đoạn đường hẻo lánh này cũng không có camera..."
"Cho nên ý cậu là đã để cho đối phương chạy thoát?"
Sắc mặt Thang Ân Đình lập tức trở nên khó coi.
Đằng sau, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông, anh nhìn thì thấy là tin nhắn Ngô Xuyên gửi tới báo đã bắt được ba người còn lại của chấp pháp đường, giờ đang trên đường tới đây.
"Giám đốc Thang, ông đừng giận, tôi có người bạn vừa khéo gặp được ba con cá lọt lưới kia, nên đã tóm họ lại đưa tới đây giúp chúng ta rồi".
“Thật ư? Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi”, sắc mặt Thang Ân Đình thoáng dịu đi.
Anh cảnh sát đứng cạnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt biết ơn, sau đó liền đi bận việc khác.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe chạy đến rồi dừng lại, ném ba tên bị trói chặt xuống. Đó đúng là đám nguời Hoàng Bạch Đào vừa chạy trốn, nhưng bị Ngô Xuyên bắt được.
"Giải ba con cá lọt lưới này đi!", Thang Ân Đình ra lệnh.
Ba người Tiểu Phong ngơ ngác, sao trên đường lại đột nhiên gặp phải cao thủ rồi bị bắt lại, ném lên xe. Cả đám lập tức sững sờ, thầm nghĩ tiêu rồi.
"Sao đám cảnh sát kia lại sắp đặt một đợt phục kích lớn như vậy? Trên đường còn có cả cao thủ phòng hờ bọn họ chạy trốn nữa chứ?", Tiểu Phong nghĩ thầm, mặt mày khóc không ra nước mắt. Đây là lần đầu tiên cậu ta tham gia hành động đó.