Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Quả

Chương 1220: Mày tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!



Nhà họ Quách cũng bỏ đi.



Mọi người đều nhìn về phía cậu chủ nhà họ Uông, Uông Thụ Kiệt.





Một lão già bên người Uông Thụ Kiệt bước tới, chắp tay với Mã Sơn: "Hồng Gia Thiết Tuyến Quyền, Chúc Đại Sinh!"



Dứt lời, ông ta không chờ Mã Sơn đáp lại, hai tay mở ra, trên cánh tay có thêm mười cái vòng sắt leng keng leng keng. Ông ta vung tay, một quyền nện về phía Mã Sơn.



Mã Sơn trông thấy vòng sắt chế tạo từ thép tinh luyện kia, kêu lên một tiếng "Tốt". Anh ta không dùng bộ Vỗ, đứng tại đó, hai tay giao nhau giơ lên cao, cứng rắn đón đỡ.





Mọi người nhìn đều giật mình. Hai vị trước đều dùng tay không, vị này trên tay cầm vòng sắt, tương đương với mang theo binh khí.

Dùng cánh tay bằng xương bằng thịt để cản cánh tay sắt, há chẳng phải là lấy trứng chọi đá?



Một tiếng va đập trầm trầm vang lên, sau đó là tiếng rắc rắc, cánh tay của Chúc Đại Sinh đung đưa, cả người ngửa ra sau, liên tục bước lùi lại, vất vả lắm mới dừng lại được.



Cánh tay Chúc Đại Sinh buông thõng, dãy vòng sắt kêu lanh canh khe khẽ, hóa ra là tay Chúc Đại Sinh đang run, muốn đưa tay lên chắp tay chào cũng không được.



Trái lại, Mã Sơn chắp tay nói: “Sư phụ Chúc đã nhường rồi!”







Chúc Đại Sinh thở dài, quay đầu bước đi.



Uông Thụ Kiệt cũng dẫn người nối gót rời đi.



Cậu Uông vừa đi, nơi này lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.



Mọi người nhìn Mã Sơn như nhìn thấy một tên ôn thần.



“Loạn Quyền, Mã Sơn!”



Nguyễn Hướng Đông lẩm bẩm, nghĩ thầm, chẳng trách Lý Dục Thần lại dám ngông cuồng như thế. Hóa ra bên cạnh anh có một vị quyền sư lợi hại như vậy!



Sau đêm nay, danh tiếng Loạn Quyền, Mã Sơn sẽ được truyền khắp Hương Giang.



Chỉ sợ chọc giận mấy vị Tông Sư kia!



Nguyễn Hướng Đông đang thầm lo lắng thì “rầm” một tiếng, cửa bị đạp văng ra, một nhóm người hùng hổ xông vào đây.



“Cậu cả Lý tới rồi!”



Mọi người xôn xao, tâm trạng vừa chùng xuống lại phấn chấn trở lại.



“Đại ca!”, Lý Thừa Bình gọi.



“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lý Cửu An bước đến chỗ Lý Thừa Bình, hỏi: “Ai đánh em?”



Lý Thừa Bình chưa kịp trả lời, Lương Phượng Như đã bụm khuôn mặt sưng phù và nửa chiếc cằm bị trật khớp, ú ớ chỉ vào Lý Dục Thần và Mã Sơn, nói:



“Chính là hai con heo đại lục này chạy tới Hương Giang đánh người, đánh cậu Lý, tôi bênh vực cậu Lý mấy câu, bọn họ bèn đánh tôi ra nông nỗi này!”



Bốp!



Lương Phượng Như vừa dứt lời, lập tức lại bị ăn ngay một cái tát thật mạnh.



Cô ta lại bị tát bay một lần nữa, xoay người bảy trăm hai mươi độ, ngã xuống đất.



Lần này, nửa bên mặt còn lại của cô ta cũng sưng lên, trông như một chiếc thủ heo hoàn chỉnh.



Mã Sơn vung tay, mắng: “Mẹ kiếp, người Hương Giang bị câm hết rồi, còn mỗi cô biết nói thôi hả?”



Lý Cửu An nổi giận.



Lương Phượng Như có chết anh ta cũng không quan tâm, nhưng đánh người của anh ta ngay trước mặt anh ta thì rõ ràng là không coi anh ta ra gì.



“Mày tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”



Lý Cửu An nhìn Mã Sơn, ánh mắt lóe lên sát khí.



Mã Sơn bất ngờ co chân đạp vào đùi Lý Cửu An.



Rắc một tiếng giòn tan, chân Lý Cửu An gãy đôi.



Lý Cửu An hét lên thảm thiết, ngã xuống đất.



Cú đạp này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả đám vệ sĩ của Lý Cửu An cũng không ngờ tới.