Đạp gãy chân cậu cả nhà họ Lý, người đàn ông này chán sống rồi!
Khoảnh khắc chân Lý Cửu An bị gãy, trái tim của Nguyễn Hướng Đông cũng hẫng một nhịp.
Tiêu rời, bầu trời của Hương Giang sắp sập rồi!
Nguyễn Hướng Đông rất muốn giục Lý Dục Thần và Mã Sơn bỏ chạy, nếu nhà họ Lý nổi giận thì toàn bộ Hương Giang đều sẽ rung chuyển.
Cho dù võ công có giỏi cũng không đấu lại nổi nhà họ Lý.
Nhưng ông ta lại như bị người ta bóp nghẹt cổ họng, không nói nên lời.
Mã Sơn nhìn Lý Cửu An nằm dưới đất, cười khẩy nói: “Tôi lại muốn xem xem là ai tự đâm đầu vào chỗ chết!”
Đám vệ sĩ của Lý Cửu An rầm rập bao vây Mã Sơn, rút hết súng ra, mười mấy nòng súng đen ngòm đểu chỉ vào Mã Sơn.
Nguyễn Hướng Đông rất muốn chạy lại đó ngăn cản nhưng thấy dáng vẻ bị gãy chân đầy đau đớn của Lý Cửu An, ông ta biết tất cả đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
Không ai có thể ngăn nổi lửa giận của Lý Cửu An.
“Nổ súng đi! Còn đần người ra đó làm gì?”, Lý Cửu An quát to.
Bọn vệ sĩ bóp cò súng.
Đúng lúc này, Mã Sơn dịch chuyển.
Chân bước bộ Võ, đạp lên gió mạnh, thân hình như ma quỷ, nhanh như sao băng, anh ta chỉ lắc mình một cái, toàn bộ súng trên tay những vệ sĩ này đều rơi xuống đất.
Mã Sơn quay về vị trí cũ, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Bát Quái Du Hành Chưởng!”, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Lý Cửu An có vóc người nhỏ thó và bộ râu cá trê bước tới, nhìn Mã Sơn: “Cậu có quan hệ gì với nhà họ Cố ở thành phố Tân Môn?”
Mã Sơn sững sờ, nhận ra đối phương đã hiểu lầm, đúng là anh ta có học của Cố Ngôn Châu một vài chưởng pháp Bát Quái nhưng vừa rồi anh ta chỉ dùng bộ Võ, có lẽ là vô tình có đôi chút bóng dáng thân pháp của Bát Quái Du mà thôi.
“Không có quan hệ gì hết”, anh ta nói.
Người kia gật đầu, chắp tay với Mã Sơn, nói: “Nam Quyền, Miêu Nhẫn Đức!”
Nói rồi, người này lập tức vào thế hổ hạc song hình, cơ thể lập tức bừng lên khí thế mạnh mẽ. Khi ông ta nhào tới, thế đi như hổ, cực kỳ mạnh mẽ, còn thân mình lại như hạc, nhẹ nhàng nhanh nhẹn.
Chỉ trong thoáng chốc, trong sảnh lớn toàn là bóng dáng của Miêu Nhẫn Đức, dường như có trăm hổ, ngàn hạc cùng nhau tấn công, nháy mắt xơi tái Mã Sơn.
Nguyễn Hướng Đông cảm thán, quả nhiên là cao thủ!
E là thân thủ của người này không còn thua kém Tông Sư là bao!
Ông ta không khỏi lo lắng cho Mã Sơn, thầm nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này dẫn Lý Dục Thần đi trước hay không. Nếu vậy, cho dù Mã Sơn không địch lại được thì cũng không có Lý Dục Thần vướng chân, với võ công của anh ta hoàn toàn có thể tự thoát thân.
Nhưng khi ông ta nhìn về phía Lý Dục Thần lại phát hiện ra anh rất bình tĩnh, không hề lo lắng chút nào, cứ như thể chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì tới mình vậy.
Nguyễn Hướng Đông tự nhủ, đúng là ông chủ không biết nỗi khổ của người làm, xem ra cậu Lý vẫn chưa biết tình cảnh của mình đang nguy hiểm cỡ nào!
Đúng lúc này, bỗng “ầm” một tiếng, Nguyễn Hướng Đông quay đầu lại nhìn thì thấy Miêu Nhẫn Đức nằm ngã dưới đất.
Mã Sơn đứng vững người, hơi do dự một chút, vừa rồi đối phương tự báo tên Nam Quyền, đáng ra anh ta phải đối lại là Bắc Quyền, nhưng nghĩ kĩ lại thì anh ta cũng không được tính là Bắc Quyền, bèn học động tác chắp tay vừa rồi của Miêu Nhẫn Đức, nói: