Rể Quý Rể Hiền

Chương 1097



Chương 1097

Nếu như mà không tận mắt chứng kiến, căn bản là sẽ không có ai tin rằng loại chuyện này sẽ xảy ra ở trong thế giới thực tại.

Những người ở xung quanh lại càng không thể lý giải được, một người phải lớn mạnh đến mức như nào, mới có thể khiến cho lòng người cam tâm tình nguyện mà quỳ gối xuống thế này chứ? Dù sao thì đây cũng không phải là thời cổ đại xa xưa, Cao Vũ anh ta cũng không phải là Vua.

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Phương Minh Nguyệt trừng lớn nhìn Cao Phong, miệng cũng theo đó mà mở lớn.

Lần đầu tiên trong đời cô ta chân chân thật thật mà đánh giá Cao Phong từ trên xuống dưới một phen.

Cao Phong của lúc này, mới xứng với khí chất cao ngạo trên người kia của anh nha! “Đứng lên đi, sau này khi nhận người thì chùi kĩ con mắt một chút, đừng có loại rác rưởi nào cũng nhận.”

Cao Phong xua xua tay, sau đó anh xoay người đi đến chiếc xe Santana của mình.

“Vâng, vâng, anh Vũ, tôi đã hiểu ạ.”

Quan Dương gật đầu liên tục như gà mổ thóc, trong lòng hắn ta lại thở ra một hơi.

Ngay cả anh lớn Dư Văn Cường có thủ đoạn tàn nhẫn như thế mà cũng hết sức tôn kính với Cao Vũ này như vậy…

Điều đó có thể tưởng tượng ra thủ đoạn của Cao Vũ này, nhất định còn phải tàn nhẫn hơn so với Dư Văn Cường.

Lúc này, Cao Phong cũng không truy cứu trách nhiệm của hẳn ta nữa, làm cho hẳn ta như được đại xá, trong lòng càng vui mừng không gì sánh được.2070837_2_25,60 “Cô trở về sớm chút đi.”

Cao Phong đi được hai bước, sau đó anh ngoảnh lại liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt một cái, rồi trực tiếp lên xe rời đi.

“Hả?”

Mãi cho đến khi ánh đèn ở đuôi xe của Cao Phong sáng lên, Nam Phương Minh Nguyệt mới chậm chạp phản ứng lại được.

Đây, Cao Vũ này, anh ta thật sự chỉ là một tên vô dụng à? Hay là nói, tin tức mà chính bản thân cô ta đi điều tra, còn để sót cái gì sao? Cao Phong chạy ô tô ở trên đường, anh chạy không hề có phương hướng, trong đầu thì cứ suy nghĩ chuyện.

Xem ra, Nam Phương Minh Nguyệt có thành kiến rất lớn đối với anh.

Cho nên, việc anh muốn thông qua con đường Nam Phương Minh Nguyệt để tiếp xúc với dòng họ Nam Phương này, đoán chừng là không thể thực hiện được rồi.

Còn về phần nguyên nhân, hẳn là do tính cách của mình khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt không thoải mái nhỉ.

Cùng với cái tính cách và sự chê bai của anh.

Thì Nam Phương Minh Nguyệt cũng giống như Cao Phong, đều là loại người có tính cách kiêu ngạo.

Cho nên trong lúc hai người tiếp xúc với nhau, trừ phi có một người tự hạ mình xuống, bằng không thì dám chắc sẽ phát sinh rất nhiều mâu thuẫn.

Chỉ có điều là, Cao Phong cũng sẽ không vì Nam Phương Minh Nguyệt mà thay đổi tính cách của mình.

Con đường này không thể thông được, vậy thì anh sẽ đi đường khác.

Một tay Cao Phong nắm chặt vô lăng, một tay khác thì khẽ vuốt cằm, chạy xe đến bờ biển khu vực ngoại ô.

Đừng xe lại, Cao Phong lại bước lên một khối đá ngâm trên bờ biển lần thứ hai.

Anh nhìn về ánh đèn phía xa xa, mặt biến dưới màn đêm thoạt nhìn trông vừa đen tối lại vừa dày đặc, mang đến một loại cảm giác vô cùng áp lực cho người nhìn.

Bên trong vùng biển vừa đen mà lại nặng nề dày đặc kia, giống như đang cất giấu vô số mãnh thú, như muốn nuốt con người ta vào trong bụng.

Hết thảy những thứ này, Cao Phong cũng không thèm để ý tới, ánh mắt của anh trông về phía xa, nhìn vẽ hướng Thủ đô Hà Nội.

Anh nhớ.

Vô số cảm xúc nhớ nhung đang nảy lên trong lòng tầng tầng lớp lớp.

Bỗng nhiên anh nhớ ra lúc trước anh có nói qua với Kim Tuyết Mai, anh muốn dẫn cô đi tới bờ biển để nhìn biển, rồi còn đi du lịch khắp nơi trên thế giới nữa…

Kim Tuyết Mai còn nói sẽ sinh cho Cao Phong một đứa con gái, sau đó vui vẻ mang theo bé cưng đi du lịch khắp thế giới.

Nhưng hôm nay, ngay cả tư cách để Kim Tuyết Mai ở bên cạnh mình, Cao Phong anh cũng không hê có.

Lúc này, Kim Tuyết Mai đang một thân một mình lẻ loi ở Thành phố Hà Nội.

Mà Cao Phong anh thì lại phải làm giả thân phận thành Cao Vũ, cả ngày mang bộ mặt tham sống sợ chết.

Tất cả những điều này, đều là do nhà họ Cao ban cho anh.

Đều là do Cao Anh Hạo ban cho anh.

“Cao Anh Hạo, phần tình nghĩa này của cậu, tôi sẽ ghi tạc trong lòng, cậu cứ chờ tôi ở đó đi…”