Rể Quý Rể Hiền

Chương 1098



Chương 1098

Trong lòng Cao Phong nhớ tới nhà họ Cao, con mắt anh hơi híp lại, ở chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo đầy ý nghĩ giết chóc.

“Vù vụ!”

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động của động cơ ô tô.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng chói mắt xuyên qua màn đêm, chiếu chuẩn xác vào trên người của Cao Phong.

Cao Phong khôi phục lại tỉnh thân từ trong dòng suy nghĩ, anh chậm rãi quay đầu nhìn về phía người tới.

“Âm! Cửa xe được mở ra.

Nam Phương Minh Nguyệt bước xuống xe, cô ta cười tinh nghịch đứng ở bên cạnh xe, đối diện với Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu mày, Nam Phương Minh Nguyệt này, thế mà lại đi theo mình tới đây? “Chuyện vừa rồi khiến tôi thấy rất bất ngờ đấy”

“Không ngờ, anh lại còn biết nhân vật Dư Văn Cường đó.”

Nam Phương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Cao Phong, sau đó lập tức nhẹ giọng nói.

Cao Phong chỉ dùng một câu thôi thì đã có thể giải quyết được cái chuyện mà ngay cả cô ta cũng không hề giải quyết được.

Quả thật là khiến cho Nam Phương Minh Nguyệt kinh ngạc vô cùng.

“Ừ”

Cao Phong khẽ gật đầu, anh cũng không giải thích gì quá nhiều.

“Mà anh đã biết nhân vật lớn Dư Văn Đông như thế, vậy sao còn có thể thiếu tiền chứ?”

Nam Phương Minh Nguyệt tò mò hỏi.

“Đương nhiên là tôi có tính toán của riêng mình.”

Cao Phong trả lời một cách lạnh nhạt, anh lại nhìn về phía vùng biển xa xa kia một lần nữa.

Nam Phương Minh Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cô ta nói: “Điêu này cũng đúng, tuy rằng anh biết những nhân vật này, nhưng anh không phải là bọn họ.”

“Cho dù anh có ít nhân mạch, cũng không thoát khỏi cảnh là anh thật sự thiếu tiền “

“Cho nên, tôi khuyên anh vẫn nên ít qua lại với những người như vậy đi, bắt chước theo Cao Phong ở Thành phố Hà Nội ấy.”

“Người ta làm như thế nào? Người ta chỉ qua lại với tất cả những thương nghiệp giàu có và to lớn, cùng với hàng tá những ông chủ lớn, đây căn bản mới là một người có cấp bậc”

Cao Phong liếc nhìn Nam Phương Minh Nguyệt đầy sâu xa, sau đó anh lắc lắc đầu không nói gì.

Con ngươi của Nam Phương Minh Nguyệt đảo hơn hai vòng, trên mặt mang theo vẻ trêu tức nói: “Bây giờ trong túi tôi còn có ba trăm tỷ”

“Tôi biết anh thiếu tiên, nếu như anh cầu xin tôi một tiếng, tôi có thể cho anh mượn.”

Nói xong câu này, Nam Phương Minh Nguyệt liên nhìn Cao Phong đầy nghiên ngẫm, chờ Cao Phong câu xin cô ta.

Nhưng mà Cao Phong lại khẽ lắc đầu, rồi anh xoay người lại không nhìn Nam Phương Minh Nguyệt nữa.

“Anh!”

Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, cô ta hừ lạnh: “Anh đúng thật chính là một tên bướng bỉnh ngu ngốc.”

Cao Phong mắt điếc tai ngơ với tất cả những lời mà cô ta nói, tầm mắt vẫn trông về phía xa xa, nhìn về vùng biển đen thui trước mắt.

“Tôi phải đi rồi, anh ở đây một mình không sợ à? Trên thế giới này thật sự có ma quỷ đấy.”

“Nghe nói đã có mấy người chết đuối ở bờ biển này, anh nên cẩn thận đi.”

Nam Phương Minh Nguyệt cười trêu đùa, cô ta bắt đầu hù doạ Cao Phong.

Cao Phong chậm rãi lắc đầu, anh nói: “Ai mà sợ ma quỷ thì thật quá ngây thơ rồi, có cơ hội, tôi sẽ dẫn cô đi nhìn xem lòng người.”

Những lời này tràn ngập tang thương và sự cảm động thông hiểu với cuộc sống, khiến Nam Phương Minh Nguyệt rơi vào sửng sốt.

Một người phải trải qua biết bao nhiêu phức tạp, mới có thể có sự giác ngộ với đời người như thế này? Phía sau lại truyền đến tiếng động bước chân của Nam Phương Minh Nguyệt, sau đó tiếng ô tô âm vang, chiếc Ferrari rời khỏi nơi này.

Ước chừng gân hai mươi phút sau, Cao Phong mới thở dài một tiếng, anh cũng xoay người đi tới chiếc Santana.

Chẳng qua là, lúc Cao Phong ngồi vào vị trí lái xe, khi anh chuẩn bị rời đi thì ánh mắt anh lại chợt lóe lên, nhìn về phía chỗ mui xe ô tô.