Rể Quý Rể Hiền

Chương 1168



Chương 1168

Trong số đó có một thứ, chính là chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên này.

Cho nên sau khi Dương Tuấn Minh nói ra những lời này, mọi người đều nhìn về phía Trình Thanh Cẩn, muốn xem thử xem Trình Thanh Cẩn sẽ giải thích về vấn đề này như thế nào.

Tuy rằng ở trong giới đồ cổ danh tiếng của Trình Thanh Cẩn rất hiển hách, nhưng mà thứ đồ vốn dĩ không thể xuất hiện trong nước, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Trình Thanh Cẩn không thể há miệng nói chắc chắn đây chính là đồ thật được nhỉ? Nhưng đối với sự chất vấn của mọi người đang có mặt ở đây, Trình Thanh Cẩn không chỉ không kinh hoảng chút nào, ngược lại ông ta còn nở nụ cười.

Mấy giây sau, Trình Thanh Cẩn mới nhẹ nhàng mở miệng nói: “Cho nên trước đó tôi mới nói, trời phù hộ cho nước tai Thứ này vốn dĩ nên thuộc về nước ta, bây giờ đã quay trở lại, chẳng lẽ không phải do ông trời phù hộ sao?”2084664_2_25,60

“Còn chuyện anh nói anh đã từng nhìn thấy chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này ở nước ngoài, tôi không biết thứ đó có phải là đồ thật hay không.”

“Nhưng mà tôi dùng ba mươi năm kinh nghiệm giám định của mình, và danh dự của bản thân để đảm bảo, thứ ở trong tay tôi hiện nay, chính là đô thật!”

“Nó chắc chắn là chiếc bát sứ Mục Uyến Diệu Biến Thiên được lưu truyền lại từ thời nhà Lý”

Ông ta vừa nói ra những lời này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ hãi.

Mọi người đều đang nghĩ đến, Trình Thanh Cẩn sẽ giải thích thế nào để khiến mọi người tin phục.

Nhựng mà không ai ngờ, Trình Thanh Cẩn căn bản không hê muốn giải thích, mà ông ta trực tiếp lấy danh dự của mình ra để đảm bảo.

Danh tiếng của ông ta vang vọng khắp giới đồ cổ, danh dự của ông ta có thể nói ngang với nghìn vàng cũng không quá đáng.

Cho nên trọng lượng của những lời nói này, ép Dương Tuấn Minh không thở nổi, khiến anh ta không dám nói thêm câu nào nữa.

Còn về những người khác, bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này là đồ thật hai trăm phần trăm.

Bởi vì Trình Thanh Cẩn giám định đồ vật trong giới đồ cổ này bao nhiêu năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ông ta lấy danh dự của mình ra để đảm bảo.

“Ông Cấn, chúng tôi tin ông”

“Ông Cẩn, chúng tôi tin ông, thứ này đúng là chính phẩm!”

“Ông Cẩn đừng như vậy, thứ do ông giám định, chúng tôi tuyệt đối không có nửa lời chất vấn.”

Ngay lập tức mọi người có mặt ở chỗ này đều ồn ào lên tiếng.

Với năng lực của Trình Thanh Cẩn ở giới đồ cổ, những lời nhận định của ông ta giống như pháp lệnh vậy.

Nói vậy không hề khoa trương chút nào, nếu như Trình Thanh Cẩn chỉ vào một tảng đá nát bảo đó là ngọc thạch cực phẩm, vậy nó chính là ngọc thạch cực phẩm.

Toàn bộ người trong giới đồ cổ sẽ nhận định, nó là ngọc thạch.

Cho nên, dù cái bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này không phải là đồ thật, nhưng Trình Thanh Cẩn đã nói ra những lời kia, vậy chắc chắn giá trị của thứ này, cũng sẽ được cả giới đồ cổ công nhận.

Thấy tất cả mọi người không dị nghị gì nữa, Trình Thanh Cẩn mới chậm rãi gật đầu.

“Chúc mừng anh bạn trẻ này, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này đã được xác định là chính phẩm truyền lại từ thời nhà Lý.”

Mới qua năm ba câu, xưng hô giữa Trình Thanh Cẩn và Cao Phong đã biết thành anh bạn trẻ, nghe rất thân thiết.

“Mặt khác, trước đó tôi từng nhìn lầm, cho nên tôi đứng ở đây nói với anh bạn nhỏ này và toàn bộ mọi người có mặt ở đây một câu xin lỗi.”

Trình Thanh Cẩn là người có sao nói vậy, cũng là người dũng cảm biết thừa nhận sai lầm của mình.

Thực tế thì không ai trách ông ta cả, ngay cả Cao Phong cũng không thèm để ý, nhưng mà ông ta lại chủ động đứng ra nhận trách nhiệm.

“Ông Cẩn đừng khách khí, ai cũng không ngờ được, chính phẩm lại được bảo tồn bằng phương pháp này.”

“Bởi vì cách niêm phong để bảo tồn đồ cổ này, đa số được dùng cho đồ bằng đồng, hoặc là tranh cũ, quyển trục.”

“Tôi cũng chỉ đánh bậy đánh bạ thôi, sau đó được bác Tống chỉ điểm, cho nên mới nghĩ đến mặt này.”

Cao Phong cười nhạt một tiếng, lúc này cũng cho Trình Thanh Cẩn một bậc thang để đi xuống.

Trình Thanh Cẩn khẽ gật đầu, sau đó không nói thêm gì nữa.

Lúc này Cao Phong mới từ từ quay người lại, nhìn về phía ông Tống hai mắt đỏ bừng đang đứng run rẩy dưới kia.

“Bác Tống, bảo vật gia truyền nhà bác, đúng là đồ thật.”