Rể Quý Rể Hiền

Chương 1169



Chương 1169

Câu nói ấy khiến nước mắt ông Tống chảy ra đây mặt, trong lòng ông ta cảm động như sóng triều mạnh mẽ xông thẳng lên não.

“Cảm ơn, cám ơn…”

Ông Tống kia thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu cảm ơn Cao Phong.

Nhưng Cao Phong lại liếc mắt ra hiệu cho Vũ Hoàng Lê, bảo ông ta bước đến đỡ ông Tống kia, không cho ông ta cúi đầu.

Ông Tống giơ tay lên lau nước mắt, lúc này ông ta vô cùng cảm động.

Đối với ông ta mà nói, ông ta không cần bất kỳ thứ gì khác nhưng mà thể diện của tổ tiên, ông ta không thể để mất.

Có thể được mọi người công nhận, đối với ông ta mà nói, đây là một chuyện vô cùng có ý nghĩa.

Còn chuyện chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này giá trị bao nhiêu, ông ta không để ý, cho dù bây giờ thứ này có giá trị bao nhiêu nó cũng thuộc về Cao Phong rồi.

“Trời ơi! Ông Tống, miếng ngọc như ý năm ngoái ông mang đến, không phải cũng là đồ gia truyền nhà ông chứ?”

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hói đầu đứng dậy trợn trừng mắt nhìn ông Tống, sau đó kinh ngạc kêu to một tiếng, Những người khác đang sững sờ, lúc này cũng nghĩ đến chuyện đó.

Buổi tiệc giám định và thưởng thức đồ cổ lần trước, chính người đàn ông trung niên này đã mua Ngọc như ý của ông già họ Tống kia.

Kết quả sau khi giám định bị nói là đồ rởm, người đàn ông hói đầu kia đã ném ngay xuống biển.

“Đúng vậy, môi một món đồ tôi lấy ra, đều là báu vật gia truyền của nhà chúng tôi.”

Ông già họ Tống nghiêm túc nói.

“Ôi mẹ ơi!”

Gã đàn ông trung niên hói đầu kia thở dài, lúc này ông ta hận không thể tự tát mình hai cái.

Nếu như món Ngọc như ý đó, cũng được bảo vệ bằng phương pháp đặc biệt nào đó giống như chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên kia thì sao? Nhưng cho dù bây giờ thứ đó có giá trị thế nào, thì nó cũng không phải của ông ta nữa rồi.

Muốn tìm được trừ khi nhảy vào trong biển, nhưng nhảy xuống biến rồi vẫn chưa biết phải tìm ở chỗ nào.

Cho nên hiện giờ trong lòng gã đàn ông trung niên hói đầu này đang vô cùng tiếc nuối.

Trông thấy cảnh này, sắc mắt Trình Thanh Cẩn không dễ nhìn lắm, dù sao Ngọc như ý lần trước cũng là thứ do ông ta giám định.

Lúc ấy ông đưa ra kết luận là đô rởm, bây giờ nghĩ lại, không chừng thật sự có giấu giếm điểm đặc biệt nào đó.

Cho nên hiện giờ nói đến chuyện năm đó giống như đang đánh vào mặt ông ta vậy.

“Trong giới đồ cổ, thật giả khó phân biệt, chuyện nhầm lẫn thật thật giả giả cũng là chuyện thường.”

“Cũng không thể nói, ông Tống đưa ra một món đồ thật, vậy thì tất cả những thứ ông ta lấy ra đều là đồ thật được.”

“Nói không chừng ngay cả ông Tống cũng không biết những món đồ gia truyền nhà mình có phải đồ thật hay không, lần này chỉ là do tôi gặp may thôi.”

Cao Phong nhẹ nhàng nói.

Những lời này khiến Trình Thanh Cẩn bị chấn động, ông ta nhìn vê phía Cao Phong, trong lòng có chút cảm kích.

Đối với Cao Phong, ông ta càng nhìn càng cảm thấy thích.

“Cậu Vũ nói không sai, chính tôi cũng không thể cam đoan môi món đồ tôi lấy ra, đều là đồ thật được.”

Hiện giờ ông già họ Tống đã hoàn toàn đứng về phía Cao Phong, Cao Phong nói gì thì chính là cái đó.

Nghe thấy ông già họ Tống nói như vậy, trong lòng gã trung niên hói đầu kia cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Làm phiên ông Cẩn xem giúp tôi giá trị của chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này một chút.”

Cao Phong hơi chắp tay nói sang chủ đề khác.

“Vê chuyện giá trị của nó, tôi không thể đoán được! Bởi vì chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên này không chỉ có giá trị về mặt đô cổ, mà nó còn vô cùng có ý nghĩa”

“Dù sao, đây cũng là thứ có một không hai được truyền từ thời nhà Lý đến bây giờ, trước đây chúng ta bị người nước ngoài châm biếm, vì ngay cả đồ của nước mình cũng không bảo vệ được.”

“Cho nên, tổng hợp lại tất cả những điều này, chiếc bát sứ Mục Uyển Diệu Biến Thiên tuyệt đối có thế xưng là báu vật vô giá”

Báu vật vô giá, căn bản không thể dùng tiền tài để xem xét.

Cho dù là thứ khác có giá trị cao đến đâu, đứng trước báu vật này, cũng ảm đạm biến sắc.