Rể Quý Rể Hiền

Chương 1575



Chương 1575

Kiều Thu Vân không biết mình bây giờ là tâm tình gì: khiếp sợ có, kinh ngạc có, khó hiểu có, thậm chí cũng có không thể nào tin…

Trong đó nhiều hơn chính là cùng cực tiếc nuối.

Bà vẫn luôn xem thường Cao Phong, cảm thấy Cao Phong khiến Kim Tuyết Mai lỡ dở, không thể để cho nhà bọn họ thăng quan tiến chức nhanh chóng.

Cho nên bà vẫn luôn muốn tìm một người rể hiền khác, muốn trèo lên cành cao, sau đó một bước lên trời, được vô số người phải ngước nhìn.

Có thể bà bây giờ mới hiểu được, vốn dĩ người con rể mà bà coi thường nhất, mới lại là kẻ có quyền thế nhất!

Dù là hoàn cảnh nào, tay trắng vẫn hoàn trắng tay!

“Nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn cho bà biết, mắt nhìn người của Tuyết Mai không kém, mắt nhìn của ông Kim cũng không kém.”

“Bọn họ cũng không có sai, là bà sai! Là bà, Kiều Thu Vân!” Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như có tia lửa nhìn chằm chằm về phía Kiều Thu Vân.

Tiếp xúc với ánh mắt của Cao Phong, cơ thể Kiều Thu Vân vô thức giật mình một cái, theo bản năng lẩm bẩm nói: “Là tôi sai, là tôi Kiều Thu Vân…”

“Đúng vậy, là tôi sai…”

“Cậu có xuất thân cao như vậy, tại sao lại không nói ra, tại sao phải giấu tiếp?” Kiều Thu Vân trong lòng tràn đầy nghi hoặc

Cao Phong nhìn Kiều Thu Vân một cái, anh đương nhiên không muốn nói nhiều, bởi vì nhà họ Cao không thừa nhận anh, cho nên anh không được phép làm chuyện đó dưới danh nghĩa nhà họ Cao.

“Người thực sự quan tâm tới tôi, sẽ không bởi vì thân phận của tôi mà đối xử khác biệt.”

“Trong thời điểm tôi tuyệt vọng, thấy được mấy người thật lòng, thấy rõ lòng dạ con người, không phải rất tốt sao?” Cao Phong nhàn nhạt trả lời.

Kiều Thu Vân lần nữa rơi vào trạng thái ngây ngốc, trong lòng đều là tràn đầy hối tiếc.

“Tôi biết cậu là tới giết tôi, vậy hãy để cho tôi chết một cách rõ ràng đi.”

“Một vấn đề cuối cùng, cậu xuất thân là dòng chính của nhà họ Cao ở Đà Nẵng, tại sao phải luân lạc tới Hà Nội, tại sao phải bị ông Kim thúc đẩy hôn nhân cùng với Tuyết Mai?” Kiều Thu Vân ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong bình tĩnh nhìn Kiều Thu Vân, trầm ngâm hai giây nói: “Tôi năm đó, là bị nhà họ Cao đuổi ra ngoài, luân lạc đầu đường, nhờ ông Kim ra tay trợ giúp.”

“Ông Kim biết rõ thân phận của tôi, hiểu rõ năng lực của tôi, muốn tôi về ở rể, hơn nữa hứa với ông ấy chăm sóc Tuyết Mai thật tốt. Sau này nếu tôi có thể làm lại, lúc nhà họ Kim gặp khó khăn phải tới giúp đỡ nhà họ Kim.”

“Tôi không cần biết từ đầu ông Kim đang có mục đích gì, ít nhất, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất ông ấy cho tôi một miếng cơm ăn, cho tôi một chỗ ở, một người vợ xinh đẹp như hoa, trong lòng tôi vô cùng cảm động.”

“Đây chính là lý do tại sao, tôi mãi không rời nhà họ Kim.”

Khi Cao Phong giải thích rõ chuyện này, Kiều Thu Vân hoàn toàn nhắm hai mắt lại.

Tất cả mọi chân tướng cũng đã rõ ràng..

Những nghi hoặc trong lòng bà cuối cùng cũng được giải đáp.

Nhưng bà phát hiện, nghi hoặc này được giải đáp, trong lòng bà lại càng khó chịu hơn, còn hối tiếc hơn.

Tim như bị đao cắt vậy, so với cái chết còn khiến bà cảm thấy khó chịu gấp trăm lần.

Thậm chí ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn.

“Cậu bị nhà họ Cao đuổi đi, hôm nay lại động tới Cao Bằng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cậu.”

“Tuyết Mai cũng sẽ không an toàn, cậu không có năng lực bảo vệ con bé.” Kiều Thu Vân bỗng nhiên mở to mắt, muốn thông qua cách này để cứu vãn lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

Nhưng Cao Phong hôm nay tới, không có ý định cho Kiều Thu Vân để lại tôn nghiêm.

Đến hy vọng cuối cùng của bà ta, Cao Phong cũng hung hắn đập nát.

“Hôm nay tôi đã sớm không còn cần sự trợ giúp của nhà họ Cao, bọn họ cũng không thể chèn ép được nữa.”

“Ở thành phố Hà Nội, tôi đứng ở trên đỉnh cao nhất, nhìn xuống chúng sinh.”

“Giới võ thuật của thị trấn Biển Đông, từ trên xuống dưới đều lấy tôi làm đầu, cung phụng tôi như bá chủ Biển Đông.”

“Ở trong nước, tôi có khối tập đoàn Đế Phong, không dưới trăm thành phố thuộc sự sở hữu của tôi.”

“Tam giác vàng ở nước ngoài, tôi có khối tập đoàn Phong Hạo, người bên dưới cũng phải tới 128.000 người, vô số vũ khí nhiệt lượng, xe tăng trên biển cũng phải 10 chiếc.”

“Bà nói xem, tôi phải sợ cái gì?”