Rể Quý Rể Hiền

Chương 1588



Chương 1588

“Báo cáo, đài vô tuyến đã bị cưỡng ép giải mật mã, trực tiếp bị tê liệt, không có cách nào gửi tin tức đi được!”

“Không thể nào!” Cuối cùng tên phó quan cũng luống cuống.

Mật mã của đài vô tuyến chuyên dụng của nhà họ Cao, làm sao người bên ngoài có thể giải mã được?”

“cho dù có thể giải mã, nếu không có chỉ thị vô tuyến cấp cao nhất, tuyệt đối không có cách nào làm tê liệt hết toàn bộ hệ thống vô tuyến, tránh ra, để tôi.”

Tên phó quan hét lên một tiếng, đẩy chiến sĩ nhà họ Cao ra, nồi ở trước bệ đài vô tuyến.

“Chỉ có những thành viên cốt lõi của nhà họ Cao mới biết được chỉ thị vô tuyến cấp cao nhất, làm sao có thể, làm sao có thể!!”

Khi phó quan nhìn thấy thông báo rằng đài vô tuyến bị tê liệt, anh ta hoàn toàn hoảng loạn.

“Phó quan, làm sao bây giờ?” Chiến sĩ nhà họ Cao ở bên cạnh hỏi.

“Thông báo với trưởng quan, chúng ta ngăn chặn đám người này trước.”

“Hôm nay là bước đầu tiên trong kế hoạch nắm lấy nhà họ Cao của cậu Hạo, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì sơ xuất.” Phó quan quát lên một tiếng, lập tức dẫn người xông ra ngoài.

Năm chiếc du thuyền, cộng thêm ba trăm chiếc ca no tạo thành một đội tàu hướng về hòn đảo phía Nam của nhà họ Cao.

“Anh Phong, đạt tới khoảng cách công kích.” Khúc Đại Minh đi lên báo cáo.

“Dừng!” Cao Phong nhắm mắt lại, chăm chú nhìn về phía hòn đảo phía Nam.

Lúc này Khúc Đại Minh hạ lệnh cho toàn thuyền dừng lại.

Mái chèo của thuyền dừng hoạt động, vững vàng trôi lơ lửng trên mặt biển.

“Đánh thì phải đánh sảng khoái, giết thì phải giết đến không chừa một mảnh giáp.”

“Toàn bộ vũ khí tầm xa, cất lên cho tôi, nhắm vào không trung hướng sáu mươi năm độ, chuẩn bị nạp đạn!” Ánh mắt Cao Phong lạnh lùng.

Trước mắt chính là hòn đảo phía Nam của nhà họ Cao, trong mắt anh, đó là một chỗ không có bất cứ tình cảm gì.

“Bụp! Bụp!”

Trên năm chiếc du thuyền, tất cả các bệ phóng đạn pháo RPG đều được chuyển ra, từng cái rương gỗ được trực tiếp mở ra.

Bên trong rương gỗ chứa đầy cỏ khô và những thứ tương tự, bên trong chứa đầy đạn đạn pháo tiêu chuẩn tương ứng với bệ phóng.

Người nạp đạn lập tức cầm một quả đạn pháo, chờ Cao Phong ra lênh một phát là lập tức bắn.

“Trước tiên chờ chút đã.” Khúc Đại Minh hô lên một câu, sau đó đi tới bên cạnh Cao Phong.

“Anh Phong, với thân phận của anh, nếu anh tiết lộ danh tính thì anh có thể hạ gục toàn bộ đảo phía Nam mà không mất một binh lính nào.” Khúc Đại Minh đề nghị.

Tất nhiên không phải là anh ta nhân từ, anh ta hoàn toàn không có bất cứ tình cảm gì đối với mấy cái người nhà họ Cao này.

Chẳng qua anh ta cảm thấy có thể không cần lãng phí đạn thì không lãng phí đạn.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, sau đó mở miệng nói: “Đánh trước! Thu phục, sau đó lại nói đạo lý với bọn họ.”

“Bắn một phát trước, đánh cho bọn chúng mất nửa cái lá gan!”

“Nạp đạn! Bắn!”

Cao Phong lớn tiếng hô, những người nạp đạn đồng loạt bỏ đạn vào bệ phóng.

“Rầm Rầm! Oành!”

“Oành! Oành! Oành!”

Một tiếng rồi lại một tiếng vang lên, khiến sàn tàu thép không ngừng run lên.

Ngay sau đó hết quả đạn pháo này đến quả đạn pháo khác bay về phía Bắc hòn đảo.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Từng quả đạn pháo này đến quả đạn pháo khác nổ tung trên hòn đảo phía Nam của nhà họ Cao.

Những tảng đá cứng rắn không thể chịu được sự công phá của đạn pháo, trong nháy mắt bị nổ thành vô số mảnh nhỏ.

Có đạn pháo rơi vào trong nước, lập tức tạo lên những con sóng lớn.

Cục diện muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt.

Vô số khói bụi bay lên, vô số khói lửa bóc lên, vô số tia nước bắn lên trời.

“Tiếp tục bắn!”

Ánh mắt Cao Phong mang theo tia tàn nhẫn, mang theo điên cuồng, lại lần nữa hét lên.