Rể Quý Rể Hiền

Chương 1589



Chương 1589

“Bùm bùm bùm!”

Lại một lượt bắn mới, bao phủ toàn bộ hòn đảo phía Nam của nhà họ Cao.

Khi chiến đấu với Cao Bằng, trên cơ bản vẫn còn bị hạn chế.

Thứ nhất là số lượng vũ khí của hai bên đều có giới hạn, thứ hai là ở trên đất liền, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng ở vùng biển của nhà họ Cao thì đây hoàn toàn là một vùng lãnh thổ riêng.

Đỗng thời ở chỗ này cũng cách thành phố Đà Nẵng khá xa, cho dù có dùng xe tăng bắn pháo thì cũng sẽ không bị truyền đi.

Cho nên, hôm nay Cao Phong có thể coi như là hoàn toàn xõa.

“Phó quan, bọn họ có RPG! Vãi lìn!”

Rất nhiều chiến sĩ của nhà họ Cao không nhịn được nói tục một câu.

Đám người Cao Phong rất mạnh, hoàn toàn dọa cho bọn họ sợ bể mật.

Chủ yếu là tầm bắn của RPG vượt qua phần lớn tầm bắn của súng ống.

Ví dụ như ở trước mắt, mặc dù chiến sĩ của nhà họ Cao liên tục cầm súng tiểu liên bắn nhưng cũng không có tác dụng gì.

Súng tiểu liên có tốc độ bắn nhanh, mật độ bắn cao nhưng tầm bắn lại kém hơn một chút.

Tình huống lúc này là, đám người Cao Phong có thể tiếp tục bắn phá hòn đảo phía Nam, nhưng mà bọn họ chỉ có thể chịu bị động bị đánh.

Cho dù có điên cuồng bắn phá một trận cũng không thể bắn trúng đạn vào đám người Cao Phong được, đạn mới bay được một nửa là đã hết đà rơi vào trong nước.

“Mẹ nó!” tên phó quan mắng một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận.

Ở địa giới của Việt Nam, nhà họ Cao quả thực được cấp giấy phép sử dụng súng.

Tuy nhiên, cầm súng là cầm súng, nhưng mấy cái thứ hỏa lực mạnh thì bọn họ không thể nào có.

Người bên trên không phải kẻ ngu, họ có thể cho nhà họ Cao quyền lực, nhưng sẽ không để nhà họ Cao đảo chính.

Cho nên lúc này, khi đối mặt với Cao Phong. Bọn họ đã mất đi bước đầu chiếm lợi thế.

“Rầm!” Lại một quả đạn pháo bắn tới, nổ cách chỗ phó quan năm mét.

Có sáu tên chiến sĩ nhà họ Cao bị nổ bay lên trời, có hai người trực tiếp bị nổ mất cánh tay.

Tàn bạo, máu me, kinh khủng.

Hôm nay Cao Phong muốn dùng máu để rửa sạch những khuất nhục anh phải chịu khi ở nhà họ Cao!

Dùng máu tươi, để đòi nợ cho ông cụ Cao!

Dùng máu tươi, để trút giận trong lòng!

Sau khi bắn hơn năm mươi quả đạn pháo, bên phía Cao Phong cuối cùng cũng rơi vào khoảng yên lặng ngắn ngủi.

Mà chiến sĩ nhà họ Cao ở hòn đảo phía Nam, cho dù đã trốn trốn tránh tránh nhưng cũng bị hao tổn không ít người.

Phó quan hoàn toàn không ngờ, những chiến sĩ nhà họ Cao được huấn luyện nghiêm chỉnh lại chưa kịp nổ một phát súng đã bị bắn cho mất mạng.

Đối phương lại không có bất kì ai bị thương, đã hạ gục nhiều người của họ như vậy.

“Mẹ nó, bọn họ là ai vậy? Chẳng lẽ là phía trên muốn ra tay với chúng ta?”

Phó quan cực kỳ kinh ngạc mà gào lớn, ở mảnh đất Việt Nam này, ngoại trừ quân đội phía trên, ai có thể sở hữu vũ khí nóng mạnh mẽ như vậy?

“Phó quan, phía trên con thuyền kia treo cờ của Phong Mai.” Có người báo cáo.

“Mẹ nó tôi thấy được! Nếu phía trên muốn chơi chúng ta, treo cờ gì mà không được.” Phó quan tức giận nói.

“Phó quan, họ đang kéo gần khoảng cách, chúng ta có tấn công hay không?” Bỗng nhiên một chiến sĩ nhà họ Cao hô lên.

Phó quan vội vã bật người dậy, cầm kính viễn vọng nhìn thoáng qua.

“Đợi! Đợi họ tiến vào phạm vi tấn công mới bắt đầu phản công.” Phó quan cắn răng hô.

Mệnh lệnh này được truyền xuống dưới.

Bây giờ tất cả dụng cụ truyền tin của bọn họ bị nhiễu sóng, chỉ có thể truyền miệng như vậy.

Nhưng, mỗi chiến sĩ nhà họ Cao đều nhịn không được mà kinh hồn bạt vía một hồi.

Bọn họ từng đụng phải vô số đối thủ, đã từng có người muốn tấn công chiếm lấy lợi ích từ nhà họ Cao.

Nhưng toàn bộ đều toàn bộ đều bọn họ đánh trở về.