Rể Quý Rể Hiền

Chương 1713



Chương 1713

Bọn họ không cần nói nhiều làm gì, bọn họ chỉ cần đúng hành động thực tế để thể hiện tình cảm của mọi người dành cho nhau.

“Rừm rừm rừm!”

Một chiếc xe bắt đầu nổ máy sau đó từ từ di chuyển xe để nhường đường cho chiếc xe của Cao Phong.

Cao Phong nhìn xung quanh, thấy trên ngã tư đường lớn này có rất nhiều xe ô tô đỗ.

Mội một chiếc xe là trở nhân viên của anh.

Mười chiếc, trăm chiếc, nghìn chiếc…

Nhiều xe sang như vậy xếp thành một hàng dọc thật dài.

Đòn xe chia thành hai hàng còn để xe của Cao Phong đi vị trí ở giữa.

Xung quanh đường có rất nhiều người vội vàng né tránh, rồi kinh ngạc nhìn những chiếc xe này.

Kể cả người đứng đầu Hà Nội diễu hành thì chắc không dám làm lớn như đội hình này đâu?

Một nghìn chiếc xe đi theo, có gần hai mươi người đứng bên trái và phải bảo vệ cho, rốt cuộc là ai có quyền lực như vậy?

Không có ai có thể bình tĩnh nhìn cảnh này cả, trong lòng bọn họ đều bị chấn động, xen lẫn trong đó là một chút hâm mộ.

Nhưng không có người nào dám nghi ngờ về địa vị của Cao phong ở thành phố Hà Nội.

Ở thành phố Hà Nội, Cao Phong chính là một vị vua thật sự, không có người nào dám nghi ngờ anh và không có người nào nghi ngờ anh cả!

Một nghìn chiếc xe xếp thành hai hàng sau đó hộ tống chiếc xe SUV màu đen kia của Cao Phong một quãng đường.

Sự phô trương này đã khiến cho mọi người xung quanh sững sờ.

Rất nhanh đoàn xe đã đi đến chạm tàu hỏa.

Xung quanh có rất nhiều người, nên anh phải xử lý tốt chuyện này nếu không sẽ xảy ra hậu quả xấu.

Chắc chắn phải giấu chuyện Cao Phong không có ở thành Phố Hà Nội.

Kể cả tin này có phát tán ra ngoài thì cũng không thể để nhà họ Cao biết được tung tích chính xác của Cao Phong.

Nếu không hậu quả của việc này rất lớn, không ai có thể giải quyết được cả.

Vốn di Cao Phong định che dấu thân phận và che giấu hành tung của đám người Long Tuấn Hạo để đảm bảo tin tức anh rời khỏi đây sẽ không bị tiết lộ.

Đoàn xe sang đi về phía trước, mọi người xung quanh nhanh chóng đứng sang hai bên để nhường cho đoàn xe đi.

Bây giờ ở bên trong chạm tàu hỏa của thành phố Hà Nội, bởi vì là buổi sáng nên trong tàu hảo cũng không có nhiều khách lắm.

Tuy nhiên có rất nhiều hành khách xuống xe, cầm abo lớn bao nhỏ trở về nhà.

Vì vậy cho dù trong ga tàu không có nhiều người đi chuyến này những vẫn đông đúng, mọi người đi ra đi vào rất nhiều.

Những người trở về nhà thì vui vẻ còn những người đi thì hơi buồn.

“Rừm rừm rừm!”

Với tiếng khởi động của xe thì có hàng trăm trước ô tô hạng sang bất ngờ dừng lại ở trước trạm xe.

Quảng trường không lộ lập tức bị chật kín, đằng sau còn có một đội ngũ xếp thành hàng dài.

Mọi người trong trạm xe bị hoảng sợ, mọi người nhanh chóng chạy qua một bên không dám đứng ở giữa chạm xe nữa.

Những người vốn dĩ đang định rời khỏi trạm xe cũng hoảng sợ đứng sang một bên, bây giờ bọn họ không dám đi ra ngoài.

Cửa xe mở ra, lần lượt từng thanh niên mặc áo đen đi ra đứng vững hai bên đầu xe.

Nhìn số người này ít nhất cũng hơn năm nghìn người.

Cả một quảng trường rộng lớn biến thành một màu đen, làm cho mọi người xung quanh chấn động.

Mà Cao Phong cũng đi ra ngoài trong sự vây quanh của đám người Long Tuấn Hạo.

“Tôi phải đi rồi.”

Cao Phong ngẩng đầu lên nhìn ba chữ to Ga Hà Nội, rồi nhìn lịch trình chuyến đi trên màn ảnh lớn, ảnh không nhịn được cười khổ một cái.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Cao Phong, kể cả là các binh sĩ Phong Mai hay là các hành khách trên sân ga Hà Nội đều nhìn chằm chằm về phía Cao Phong.

Lúc đầu khi đến đây đám người Long Tuấn Hạo rất vui vẻ nhưng bây giờ sắc mặt của bọn họ lại chán nản, trong lời nói của bọn họ cũng thấy hơi buồn.