Rể Quý Rể Hiền

Chương 1827



Chương 1827

Nhưng mà sự thật chứng minh câu nói của Cao Phong là đúng.

Khi cắt hết những miếng đá vụn bên ngoài thì lập chức giá trị của vật trong viên đá đó tăng lên gấp mấy lần, giá trị nên đến mấy triệu tỷ.

Hơn nữa khi nhìn thấy vẻ mặt không kinh ngạc của Cao Phong thì bọn họ càng cảm thấy Cao Phong biết được trong viên đá đó có ngọc?

Nhưng mà làm sao có thể xảy ra chuyện đó, chẳng lẽ ánh mắt của Cao Phong có thể nhìn xuyên qua đá?

“Việc này…”

Rát nhiều người nghĩ đến việc vừa nãy Cao Phong bán khối ngọc kia cho Thương Tuấn Hồng thì trong lòng bọn họ lại càng cảm thấy kinh ngạc.

Kiến thức của bọn họ về đổ thạch, thì người khác không cần phải giống bọn họ.

Nhỡ đâu Cao Phong thật sự có năng lực nhìn xuyên qua đá thì sao?

nếu như vậy thì bọn họ phải kết bạn với Cao Phong một phen, thì nhất định bọn họ sẽ lãi lớn!

Nghĩ đến đây thì ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn Cao Phong.

Mà khi Cao Phong và ông già kia đang giao dịch với nhau thì Lê Tiểu Quyền, cậu Hồng và nhân viên làm việc đã đi lên chỗ cắt đá.

“Này! Cậu Hồng đã mua một khối đá nguyên thạch!”

“Nó giống như mua quả bóng hai màu vậy. Số lượng càng nhiều thì càng thắng to.”

“Cho dù dựa theo lý thuyết đổ thạch thì hôm nay cậu Hồng sẽ là người thắng lớn nhất.”

“Tôi cũng nghĩ vậy, trừ khi hôm nay vận may cực kỳ xấu thì mới không có một khối nào ra ngọc.”

Thấy hai người Thương Tuấn Hồng cầm nhiều nguyên thạch lên đài như vậy, rất nhiều người bị hấp dẫn.

Chắc chán chỉ chỗ mao liều này, thì Thương Tuấn Hồng cũng phải mất mấy chục tỷ.

Với một số lượng lớn như này, nhưng như Thương Tuấn Hồng đang ôm ý nghĩ thành công trong thất bại.

“Cắt! Cát cái này trước! Một cái ở chính giữa!” Bây giờ Thương Tuấn Hồng giống như người đang thua bạc, muốn thắng nhanh lấy lại tiền.

Tất nhiên thầy cắt đá không dám lơ là, ông ta vội vàng điều khiển máy cắt và bắt đầu cắt xuống.

rát nhanh khối nguyên thạch thứ nhất được cắt ra làm hai, để lộ ra một mặt cắt ngang.

Đạp vào mắt mọi người là một màu xám xịt và thô ráp, nó chỉ là một khối đs bình thường.

Nhìn thấy cảnh này, mặc dù mọi người xung quanh hơi tiếc nhưng bọn họ không dám chế giễu.

Trong đỏ thạch, thì càng sập thì càng tăng, lên cát hỏng như này là chuyện bình thường.

“Cắt tiếp!” Vẻ mặt Thương Tuấn Hồng không thay đổi, anh ta nói một lần nauwx.

Rát nhanh khối nguyên thạch đầu tiên này bị cắt thành bốn phần nhưng bên trong không có một tý ngọc nào cả.

Khi nhìn thấy cảnh này thì Lê Tiểu Quyền nuốt nước bọt một cái, sau đó ném mấy khối đá đó sang một bên, một lần nữa chuẩn bị cắt khối nguyên thạch thứ hai.

“Cắt tiếp đi!” Vẻ mặt của Thương Tuấn Hồng không thay đổi.

Một khối không ra ngọc thì cắt khối thứu hai, khối hai không có thì cắt bốn khối, hôm nay Thương Tuấn Hồng anh ta đã tiêu mất một số tiền lớn, anh ta không tin anh ta không mở ra được một khối ngọc quý.

Cái tên Cao Phong không ra gì đó cũng có vận may tốt như vậy, anh ta không tin vận may của anh ta kém như vậy.

Nhưng mà sau khi khoi nguyên thạch thứ hai bị cắt ra thì Thương Tuấn Hồng lại thất vọng một lần nữa.

Chơi đổ thạch thì mười lần đánh thì có chín lần thua chỉ có một lần thắng, nhưng không có nghĩa là mười cục đá đó phải là loại tốt nhất.

Có một số người có thể thử cả hai mươi khối nhưng cũng không ra ngọc, ví dụ như Khổng Duệ Chí, từ trước đến giờ ông cắt ở hội trường này tập ba mươi khối đá mà không có khối nào ra ngọc quý cả.

Nhưng có vài người ra một lúc mấy khối ngọc quý, việc này không người nào có thể nói rõ được.