Rể Quý Rể Hiền

Chương 1903



Chương 1903

Đồng thời bọn họ cũng phi thường xác định, hôm này khối phỉ thúy thuộc Băng chủng này trong tay bọn họ, khẳng định sẽ trở thành tiêu điểm của toàn bộ khách mời ngày hôm nay, khiến cho tâm trạng của ông cụ Gia Cát thật tốt.

Đến lúc đó, nhà họ Thương cùng nhà họ Lê, đương nhiên có thể đuổi kịp dòng họ Gia Cát, thậm chí việc có thể gây dựng được mối quan hệ với nhà họ Phạm cũng không có vấn đề gì.

Lê Tiểu Quyền trong lúc lơ đãng nhìn sang bên Cao Phong một chút, bỗng nhiên ngây người một lúc, nói: “Cậu chủ Hồng, anh nói xem Cao Vũ kia, khối Long thạch chủng của anh ta….”

“Không thể có khả năng, anh ta sẽ không cam lòng đem thứ đồ tốt này đưa cho ông cụ Gia Cát? Chỉ là trò cười.” Thương Tuấn Hồng hơi bĩu môi.

“Đúng là như vậy, như vậy.” Lê Tiểu Quyền gật đầu nhẹ một cái.

Chẳng mấy chốc, phần lớn người đã lên đi đưa lễ vật, Thương Tuấn Hồng thấy đã đến lúc thích hợp, lúc này cũng đã đứng lên.

Anh ta cảm thấy, mình vừa đem lễ vật ra, nó chắc chắn sẽ trở thành lễ vật cuối cùng và là một sự hiện diện làm cho tất cả mọi người ở đây đều phải kinh ngạc.

Hai tay của Thương Tuấn Hồng nâng lên phía trước người, phía trên của lễ vật được che kín một khối vải đỏ, chậm rãi bước về hướng của ông cụ Gia Cát.

“Ông Gia Cát, Thương Tuấn Hồng nhà họ Thương chúng ngài thọ như Nam Sơn, phúc như Đông Hải, sống lâu trăm tuổi, thân thể luôn khỏe mạnh.”

“Cháu dâng lên lễ vật là một khối phỉ thúy cực phẩm thuộc Băng chủng, mong rằng ông Gia Cát sẽ thích!” Thương Tuấn Hồng một tay kéo vải đỏ ra, trong nháy mắt khối phỉ thúy Băng chủng kia trên tay anh ta lộ ra ngoài.

Khối cực phẩm phỉ thúy Băng chủng kia nhìn giống như băng tinh lộng lẫy, trong nháy mắt đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Trong giờ khắc này, tất cả mọi người đều cực kỳ yên tĩnh.

Bất kể là nam hay nữ, cũng mặc kệ tuổi tác, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía khối phỉ thúy Băng chủng này.

Ngay cả ông cụ Gia Cát cũng đã thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt trở nên ngưng trọng nhìn về phía khối phỉ thúy trong tay của Thương Tuấn Hồng kia.

Đôi mắt còn đục ngầu như ban đầu của ông ngay lúc này đều trở nên rực rỡ, ánh sáng bắn ra bốn phía, nhìn tràn đầy sức sống, căn bản không giống như một đôi mắt của ông già.

Lấy ánh mắt chơi ngọc thạch nhiều năm của ông cụ, chỉ nhìn một chút tự nhiên có thể phân biệt ra đượcthật giả, cái này xác thực chính xác là khối phỉ thúy cực phẩm Băng chủng kia, không thể ngi ngờ nha!

Sau một lúc thì thân thể của ông cụ Gia Cát trực tiếp đứng lên, nói: “Cậu nhanh mang lên đây cho tôi xem một chút!”

Cái bộ dạng không kịp chờ đợi của ông cụ đã khiến cho rất nhiều người ở đây một trận kinh ngạc.

Phía trước có mấy chục người đã đưa lễ vật, nhưng ông cụ Gia Cát đều bất động như núi chỉ ngồi tại chỗ của mình, chỉ maang trên mặt nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng mà khối phỉ thúy Băng chủng của Thương Tuấn Hồng như vậy mà lại để cho ông cụ Gia Cát phải kích động như thế, cũng đủ để thấy được thái độ của ông cụ đối với khối phỉ thúy Băng chủng cực kì coi trọng nha!

Thương Tuấn Hồng mang trên mặt mình nét ngạo nghễ, liền giơ phỉ thúy Băng chủng đi đến phía hướng của ông cụ Gia Cát.

Trên mặt của rất nhiều khách mời chung quanh đều là sự ghen tỵ mà nhìn chằm chằm vào Thương Tuấn Hồng.

Xem nay từ ngày hôm nay trở đi, mối quan hệ giữa nhà họ Thương cùng với dòng họ Gia Cát, chắc chắn được nâng cao một bước.

Thương Tuấn Hồng đem khối phỉ thúy Băng chủng đưa đến trước mặt của ông cụ Gia Cát, ông cụ Gia Cát liền vội vàng thận trọng tiếp nhận có, đặt trong lòng bàn tay cẩn thận vuốt vuốt.