Rể Quý Rể Hiền

Chương 1925



Chương 1925

Sau đó, thế cờ cứ như vậy được giải ra, lấy điểm ưu thế đó đã khuếch trương mở rộng, ép cho ông cụ Gia Cát tự làm loạn trận cờ trước.

Cuối cùng Cao Phong cũng chủ động chiếm cứ bàn cờ, anh đã triển khai Thiên Vương Sơn chỉ với một nước đi đã cầm xuống được kết cục chiến thắng.

Liên tục hai ván cờ, danh xưng kỳ vương ở nội thành Hà Nội của ông cụ Gia Cát đều bị đánh cho thất bại nặng nề.

Phạm Thanh Nhiên triệt để ngu ngơ.

Lúc này không khí trong phòng có chút biến chuyển quỷ dị.

Từ nhỏ Phạm Thanh Nhiên đã cực kì thông minh, học cái gì đều có thể rất nhanh tinh thông cái đó.

Đối với đánh cờ vây này tự nhiên cũng không có gì xa lạ.

Với thân phận là cô chủ nhà họ Phạm, từ cầm kỳ thi họa mọi thứ cô đều có thể tinh thông.

Nhưng cách đánh cờ của Cao Phong, nhìn thực sự mạnh mẽ, hung hãn, cách đánh này để người khác suy nghĩ không thấu.

Trên thực tế bên trong thô bạo có những chi tiết hết sức mềm dẻo, từng nước đi được cân nhắc hết sức chu toàn, làm cho người khác có cảm giác như một loại thiện chiến và dũng mãnh.

Phạm Thanh Nhiên có chút xấu hổ.

Mà trên mặt của ông cụ Gia Cát cũng không có vẻ thất vọng nào mà thất bại đem đến, ngược lại chỉ có sự hưng phấn.

Mặc dù đánh cờ vây thất bại, nhưng phong độ của của ông cụ là không thể đánh bại.

“Mười năm, đã mười năm rồi đều không được đánh cờ vây sảng khoái như vậy. Lại đây đánh một ván cờ nữa.” Ông cụ Gia Cát thoải mái cười to.

Ở chỗ cao thì không tránh khỏi rét vì lạnh, trong lĩnh vực đánh cờ vây này của ông cụ Gia Cát, mười năm nay ông đều chưa thất bại một trận nào, ở nội thnahf Hà Nội này càng khó gặp được đối thủ.

Chỉ có thể oán than một câu, cao thủ thì luôn cô đơn, tịch mịch.

Thậm chí đôi khi cơn nghiện cờ lên đến, ông ục không thể không ngồi một mình đánh cờ, tự mình đánh cờ với chính mình, loại cảm giác này rất khó chịu.

Hôm nay, lúc đánh cờ vây với Cao Phong ở nơi này, xem như ông cụ đã chân chính bớt được cơn nghiện đánh cờ vây, càng hiểu được cái cảm giác nhẹ nhàng, vui vẻ này.

Thoải mái!

“Mong ông cụ Gia Cát tha lỗi.” Cao Phong khẽ khom người xuống, thần sắc vẫn vô cùng lạnh lùng như cũ.

“Cậu Cao Phong không cần phải khách khí, người đàn ông bảy thước đứng ở đó, có việc nên làm có việc không nên làm, có chỗ cần tranh giành, cũng có chỗ không nên tranh giành, thời điểm nên tranh giành, thì không thể có bất kì do dự nào.”

“Tôi đã nhìn ra được trong hai ván cờ này, cậu vẫn còn che giấu thực lực như cũ.”

“Nào tiếp tục đánh một ván nữa, hãy thể hiện hết thực lực của cậu đi, nếu làm được cho tôi hài lòng, tôi liền đáp ứng điều kiện của cậu.” Thân thể của ông cụ Gia Cát hơi hướng nghiêng về đằng trước.

“Được ạ.” Lời nói của Cao Phong ngắn gọn, nói ra một chữ.

Ván cờ thứ ba, lại một lần nữa bắt đầu.

Lần này ông cụ Gia Cát chủ động đánh cờ trước, áp dụng bố cục góc vì sao đối nhau, thế cục trên bàn đan xen nhau.

Ngoài ra còn mở đầu bằng kiểu đưa tay điều khiển mười tám bước, xong rồi vòng bộ một vòng, như xiềng xích bằng vàng, vòng vòng đan xen nhau.

Bố cục hết sức chặt chẽ, một giọt nước cũng không thể lọt qua được.

Cái bố cục này, ông cụ Gia Cát lấy ra toàn bộ những gì tốt đẹp nhất đã học được trong cả một đời, cũng có chút hài lòng.

Lúc trước, chính bằng bố cục này ông cụ dùng để giao đấu với các cao thủ cờ vây nổi tiếng khắp nội thành Hà Nội, cuối cùng đều dành được thắng lợi, cầm trong tay dang xưng kỳ vương của nội thành Hà Nội.