Rể Quý Rể Hiền

Chương 1926



Chương 1926

Bây giờ mười năm trôi qua, ông cụ Gia Cát một lần nữa nghiên cứu lại bố cục này, càng vô cùng hoàn mỹ, tiến lên có thể công kích mà lùi xuống có thể phòng thủ, có thể xem như không có một kẽ hở nào.

Cao Phong trầm ngâm gần một phút, rồi mới chậm rãi ra tay đánh xuống một quân cờ chỗ chết.

Bàn cờ giống như một trận chiến, hai người đang chem giết nhau qua lại.

Cao Phong áp dụng bố cục ba nhân hai, tất cả các quân cờ đã tiến công một lượt tuần hoàn.

Giống như đang ở trên chiến trường, đội quân của ông cụ Gia Cát đang vô cùng đông đảo, thế như mãnh hổ rời núi không thể chống đỡ.

Mà lúc này Cao Phong cũng không lựa chọn phương án đối đầu trực tieps, anh lại cầm các tướng sĩ trong tay phân tán thành vô số các phân đội nhỏ, tiến hành đánh tan từng cái điểm mạnh của ông cụ Gia Cát.

Lúc mới bắt đầu ông cụ Gia Cát còn chưa có phát hiện ra, chờ đến khi ông phát hiện ra dụng ý của Cao Phong, thì sự việc lúc này cũng đã trễ.

Bố cục phân tán của Cao Phong lúc này đã làm cho ông cụ Gia Cát mất hết cái này đến cái khác, nhin không được rơi vào tình trạng sứt đầu mẻ trán.

Thường thường sẽ đang bảo vệ thành trì bên này, bên kia Cao Phong liền bị Cao Phong liên tiếp tiến công làm cho thất thủ.

Ngày càng lộ ra ngoài xu hướng suy tàn.

Đến phút thứ bảy, trong tay Cao Phong cầm quân cờ màu đen, một chiêu mạnh mẽ chiểu thẳng vào tướng cờ, quân trắng cả bàn đều thua.

Cái vãn thứ ba này ông cụ Gia Cát cũng bại trận.

Ông cụ Gia Cát có chút trầm mặc, tính cách của Phạm Thanh Nhiên kiêu ngạo như vậy cũng không nhịn được trên mặt toàn là nét kinh ngạc.

Nếu như cô ta khong phải tận mắt chứng kiến, cô ta cũng khó có thể tin tưởng được, Cao Phong cùng đánh cờ với ông cụ Gai Cát vậy mà lại có kết quả như thế này.

Trình độ đánh cờ vây của ông cụ Gia Cát luôn vững vàng, ông cụ đã nghiên cứu cờ vây nhiều hơn mười năm, mở mắt ra xem toàn bộ nội thành Hà Nội này đều khó có thể gặp được đối thủ.

Tại sao hôm nay ông cụ đã bị Cao phong đánh bại ba ván liên tiếp?

Cờ phẩm gặp người phẩm, nhìn phong cách đánh cờ có thể nhìn ra tính cách của người đó.

Cậu Cao Vũ này thực sự không hề đơn giản.

“Ông già này thất bại! Tôi bị thuyết phục!” Ông cụ Gia Cát thở dài một hơi.

Biểu hiện của Phạm Thanh Nhiên dù không hề thay đổi, nhưng con ngươi trong mắt có chút co rút lại.

Hướng mắt nhìn ra toàn bộ nội thành Hà Nội này, trên phương diện đánh cờ vây này, có thể để cho ông cụ Gia Cát chính miệng nói lên một tiếng chịu phục, đây thực sự chính là khó hơn lên trời.

“Cháu đây cũng chỉ là may mắn.” Cao Phong cúi đầu một chút, thái độ khiêm tốn.

“Cậu thanh niên Cao Vũ này, cậu đã từng nhập ngũ bao giờ chưa?” Ông cụ gia Cát bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

“Cháu không có.” Cao Phong thành thật trả lười.

“Vậy thì trong nhà cậu nhất định phải có quân nhân đi?” Ông cụ Gia Cát hỏi lại một lần nữa.

Cao Phong dừng một chút, vẫn hơi gật đầu.

Ông cụ nhà họ Cao cùng với Lâm Phương Ngọc, những người này năm đó đều là trong đống người chết ngoài chiến trường bò ra ngoài.

Đâu chỉ có tham gia quân ngũ, nói đó là đã tham gia chém giết trên chiến trường đến cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng chút nào.

“Quả nhiên là như vậy.” Ông cụ Gia Cát một lần nữa thở dài.

Phong cách chời cờ của Cao Phong vô cùng dũng mãnh thiện chiến, cục diện bàn cờ rơi vào thể cửu tử nhất sinh, anh cũng có thể tìm kiếm đúng điểm cần tấn công, vãn hồi lại thế cục cửu tử nhất sinh này.

Loại phương pháp đấu tranh này của anh cũng đối đầu với phong cách chời cờ vững vàng của ông cụ Gia Cát, đã hoàn toàn làm rối loạn đước bố trí cùng tiết tấu chơi cờ của ông cụ Gia Cát.