Rể Quý Rể Hiền

Chương 1937



Chương 1937

Mãi cho đến khi không thấy đèn của ô tô đằng sau nữa, chiếc xe địa hình kia cũng vẫn không giảm tốc độ.

“Chắc là mình đã lo nghĩ quá nhiều rồi?” Cao Phong bối rối nói.

Cơ thể căng cứng từ từ chậm rãi thả lỏng ra, sau đó lại lên xe nổ máy, chuẩn bị rời đi khỏi nơi này.

“Cứu mạng a!!”

Đúng lúc này, một giọng nói hoảng hốt của một cô gái nào đó phát ra, xuyên qua cửa sổ xe truyền đến tai của Cao Phong.

Cao Phong khẽ nhíu mày, sau đó nghiêng tai lắng nghe.

“Các anh muốn làm gì, thả tôi ra, cứu mạng, cứu mạng a!”

Lần này Cao Phong nghe đúng chuẩn rồi, âm thanh ấy là từ cái hẻm nhỏ bên cạnh phát ra.

Cao Phong nhìn bầu trời đã nhập nhèm sắp tối, đột nhiên khởi động xe, bật đèn pha xoay hướng về phía con hẻm nhỏ kia.

Được đèn pha chiếu sáng để đi vào.

Những ánh đèn sáng đến nỗi chói mắt soi ra rất xa, soi sáng bừng bên trong con ngõ.

Anh thấy có dáng của hai thanh niên cường tráng đang vây quanh một cô gái nhỏ bé mặc áo đỏ đang quơ tay lên xuống trong sự sợ hãi.

Trên khuôn mặt cô gái hốt hoảng sợ hãi, đầu tóc rối bời, quần áo cũng bị cởi ra một chút rồi, tay chân vẫn còn đang liều mạng giãy dụa.

Cao Phong nhíu lông mày, cau chặt đôi mắt, lúc này đẩy cửa bước xuống xe.

Anh chưa từng cho là mình là người tốt lành gì, nhưng có một số việc, nhất định phải giúp đỡ.

Anh cũng có vợ, cũng có một cô em gái.

Suy bụng ta ra bụng người, có thể giúp thì nhất định phải giúp.

“Dừng tay!”

Cao Phong quát lớn lên một tiếng, sau đó đi thẳng về phía con hẻm kia.

Anh thực sự không ngờ rằng, khi ra ngoài nghỉ xả hơi một chút lại còn có thể trở thành anh hùng cứu mỹ nhân như thế này.

Mặc dù cái chuyện này là cực kì đáng xấu hổ này bị lên án rất nhiều, nhưng ở hiện tại bây giờ, thực sự là rất nhiều, rất phổ biến.

“Đừng xen vào việc của người khác, anh sẽ phải chết đấy.”

Một thanh niên trong số đó quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cao Phong, vẻ mặt hớn hở vui đùa.

Lông mày Cao Phong nhíu lại lần nữa, lúc nãy anh cảm giác được có cái gì đó không đúng, hiện tại trong lòng cũng không yên tâm chút nào.

Mấy cô gái nhỏ bé như thế này giờ này sao lại lang thang tới nơi tối tăm hẻo lánh như thế này, sao lại bị mấy tên lưu manh kia làm những việc không tài nào chấp nhận được.

Nhưng hai thanh niên này cao to cường tráng, là là mấy tên lưu manh không biết phải trái, đối với cô gái này mà nói đúng là không thể chống cự được.

Bất luận là bọn chúng nói cái gì, Cao Phong vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh, nhìn kỹ càng những thứ bọn chúng đang mặc lên người.

Cao Phong không thèm tiếp chuyện trả lời thanh niên kia, mà đang bước thì dừng lại nhìn cô gái nhỏ bé mặc áo đỏ kia.

Nhờ có đèn pha soi sáng vào tận bên trong ngõ, có thể nhìn thấy cô gái này có khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn, thân hình lại càng hoàn mỹ hơn.

Có vẻ như cô ấy là con lai, khuôn mặt có đặc điểm của con rồng cháu tiên, cũng có được một chút đặc điểm của người ngoại quốc.

Nhưng mà trên khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ kia, bây giờ lại đang tràn đầy bối rối, sợ hãi.

“Cứu tôi với!” Cô gái áo đỏ hai tay ôm chặt ở phía trước ngực, vẻ mặt đau khổ làm rung động lòng người.

“Nhà ai mà chẳng có phụ nữ, các người làm như vậy có phải quá đáng quá không?” Cao Phong nhíu mày hỏi đám thanh niên kia.