Rể Quý Rể Hiền

Chương 1938



Chương 1938

“Tôi đang đứng yên ở đây này, anh có giỏi thì vào đây đưa nó đi ra đi.” Một thanh niên trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng chế nhạo, quay người về một bên.

Cao Phong trầm ngâm hai giây, sau đó thật sự bước lên về phía trước, đi về phía cô gái áo đỏ ấy.

Mặc dù trong lòng cảm thấy có chút gì đó vẫn không yên tâm, nhưng anh mặc kệ không hỏi lại gì nữa cứ để cho suy nghĩ ấy trôi đi.

Vậy mà hai thanh niên kia không cản Cao Phong thật, cứ để cho anh đi đến bên cô gái áo đỏ kia.

“Để tôi đưa cô về nhà nhé?” Cao Phong nhẹ nhàng hỏi cô gái kia.

“Được… Được…” Cô gái liền vội vàng gật đầu.

Cao Phong vốn dĩ muốn cầm tay cô gái ấy đưa cô đi, nhưng người xưa có câu nam nữ thụ thụ bất thân, suy đi nghĩ lại trong tình huống này vẫn là không nên làm như vậy thì hơn.

Nhìn quần áo đã bị rách ra một chút trên người cô gái, Cao Phong cởi áo khoác ngoài ra, chuẩn bị khoác lên trên vai cho cô gái áo đỏ ấy.

Ngay khi cái áo khoác ấy sắp khoác lên trên người cô gái, cô bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt hoảng sợ, bối rối lúc nãy đột nhiên không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy ẩn ý.

Bây giờ cảm xúc trên khuôn mặt cô thay đổi, hai tay ôm chặt trước ngực lúc trước giờ đã buông hẳn ra, ánh mắt lóe lên sự tinh vi xảo quyệt gì đó.

Trong tay cô đang cầm một con dao găm.

Sau đó Cao Phong còn chưa kịp phản ứng gì hết, đột nhiên cô ta dùng cả hai tay đâm vào phía trước ngực của anh.

Cô ta nhắm vào vị trí đó nhưng lại đâm không trúng, lệch vào phía trên eo của Cao Phong.

Đâm vào chỗ ấy chắc chắn sẽ không gây tử vong, nhưng một khi động vào, nhất định sẽ khiến cho Cao Phong mất đi sức kháng cự ngay lúc đó.

Chắc chắn rồi, chắc chắn là đang có cái gì đó không ổn!

“Hừ!”

Trong ánh sáng của đèn pha ô tô, Cao Phong đột nhiên vung chiếc áo khoác trong tay ra, sau đó trong nháy mắt xoay người lại, giữ chặt tay cô, lấy áo khoác trói chặt tay cô lại.

Sau đó đấm cô ta một cái.

Cô gái áo đỏ thấy kế hoạch đã thất bại, dứt khoát từ vứt bỏ con dao trong tay xuống, rồi cúi xuống, chạy tuột về phía đằng sau không thèm quay người nhìn lại.

Cơ thể của cô ta vừa dẻo dai, lại vừa linh hoạt như một con rắn nhỏ vậy, trong nháy mắt đã tránh được sự công kích của Cao Phong.

Tất cả những điều này xảy ra khi trời đã muộn và rất tối hơn nữa sự việc vừa giờ xảy đến với anh chỉ trong vài giây đồng hồ mà thôi.

Mức độ nguy hiểm thì thực sự không còn lời nào để nói.

“Tôi biết rồi, tất cả các người cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.”

Cao Phong vòng áo khoác mặc lên người, dùng ánh mắt lạnh lùng tức giận nhìn về phía năm người kia.

Lúc này cô gái áo đỏ nhỏ bé kia đã đang đứng cạnh hai người thanh niên kia.

Ba người bọn họ nhìn chằm chằm về phía Cao Phong.

“Nghe nói dân ở nội thành Hà Nội này vô cùng hống hách, thích ra mặt giở trò, làm náo loạn, dùng thủ đoạn dụ anh hùng ra cứu mỹ nhân, hôm nay xem như đã được mở mang tầm mắt rồi.”

Một thanh niên nhìn anh ta bằng đôi mắt sâu thẳm, khóe miệng nhếch lên tràn đầy vẻ khinh thường.

Xem ra hành động anh hùng cứu mỹ nhân này của Cao Phong khiến anh ta thực sự bị khinh thường.

“Các người đã theo dõi tôi bao lâu rồi?” Cao Phong hỏi.

Anh vừa rồi mới suy nghĩ đến vấn đề này, bọn chúng nó có thể theo dõi mình trong thời gian cực ngắn như vậy, hơn nữa mọi chuyện đều được sắp xếp, an bài rất tỉ mỉ, nhất định là đã từng làm qua rồi.

“Các người đã chuẩn bị kế hoạch tốt rồi, phải không?”