Rể Quý Rể Hiền

Chương 2416



Chương 2416

“Con mẹ nó!” Cao Phong nhìn lại chiếc xe đã tông mình ở phía sau, anh quăng điện thoại sang một bên, đột nhiên chuyển sang số lùi rồi tông mạnh xe ra đằng sau.

“Ầm!”

Hai xe va chạm dữ dội, xảy ra rung động mạnh.

Lúc này sắc mặt Phạm Thanh Nhiên có chút tái nhợt, hai tay cô ta nắm chặt tay vịn trên nóc xe.

“Cho người tới đây, tôi phát định vị qua messenger cho anh!”

Cao Phong nhìn điện thoại một cái rồi thấp giọng nói, sau đó anh nhanh chóng cúp điện thoại, chuẩn bị mở messenger ra.

“Chúng còn chưa chịu xuống nữa, chúng ta tông vào xe đằng trước đi!”

Đúng lúc đó, trong chiếc xe trước đầu xe của Cao Phong cách đó không tới hai mươi mét cũng có người hét to.

Nói xong câu đó, chiếc xe kia trực tiếp nổ máy rồi đâm thẳng vào xe Cao Phong.

Nếu đây là trường hợp cả trước lẫn sau cùng tông vào thì chiếc xe này chắc cũng bị biến dạng mất.

Tuy nói con Mercedes-Benz này có chức năng chìm động cơ nhưng nó cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Nếu khung xe bị biến dạng thì chắc là anh và Phạm Thanh Nhiên cũng bị đè chết trong xe.

Bởi vậy thật sự không có cách nào trì hoãn thời gian nữa rồi.

“Ầm!”

Cao Phong đá mở cửa xe, sau đó anh nhìn chiếc điện thoại di động

“Cô đừng xuống xe, tìm bọn Lê Tiểu Quyền rồi gửi định vị sang cho họ, bảo họ mang người tới.”

Cao Phong nói xong rồi bước xuống xe

“À, được…” Phạm Thanh Nhiên vội vàng gật đầu, sau đó cô ta cầm lấy điện thoại của Cao Phong.

“Xoạt!”

Thấy Cao Phong vừa xuống xe, chiếc xe đang chuẩn bị tông vào kia cũng ngừng lại.

“Ha ha, lúc nãy mà như thế này có phải đã không phiền phức rồi không?”

Thanh niên bên trong xe cười lạnh một tiếng rồi bước xuống xe.

Đèn pha cũng từ từ biến thành đèn chiếu gần, nhưng mà đèn chiếu gần của xe này cũng sáng hơn những chiếc xe thông thường.

Theo sau thanh niên này cũng có nhiều người trong xe từ từ bước xuống.

Trong bóng đen trước mặt có ít nhất cũng tầm hai mươi người.

Số người phía sau chỉ có nhiều chứ không ít.

Nhìn sơ qua cũng có khoảng sáu mươi người, đúng là sắp tới sẽ có một trận chiến không nhỏ đây.

“Xin tiền? Hay là gì?”

Cao Phong chắp tay ra sau lưng, nhàn nhạt hỏi.

Xem ra cũng không quá căng thẳng.

Chỉ cần đối phương không có vũ khí thì Cao Phong cũng không sợ.

“Ha ha.” Gã thanh niên nhuộm tóc vàng cầm đầu kia nhìn Cao Phong với vẻ mặt trêu đùa.

“Mày nghĩ mày giàu à? Tao, phiền nhất mấy cái loại đồng tiền dơ bẩn của tụi mày, cũng không biết mình mang họ của kẻ ngu mà nói nhiều vậy.”

“Giàu có quyền thế thì sao? Giờ tao muốn đánh mày thì mày làm gì được tao?” Thanh niên tóc vàng liên tục cười nhạt.

“Xem ra cậu biết tôi là ai, cậu có nghĩ tới hậu quả khi làm ra chuyện này không?”

“Sau khi tôi ra ngoài thì bọn cậu sẽ như thế nào?” Cao Phong nhàn nhạt hỏi.

“Vậy cậu nghĩ hôm nay cậu có thể đi sao?”

“Hôm nay tao phải lấy mạng của mày!” Thanh niên tóc vàng cười nhạt một tiếng rồi rút con dao từ bên hông ra.

Thân dao mỏng, hình vòng cung, lưỡi dao sắc bén lóe lên tia ánh sáng lạnh.

Và mấy chục gã thanh niên xung quanh đều đầu loạt rút vũ khí nào là dao phay, ống thép các loại.

Từng chiếc một, cứng cáp khác thường.

Rốt cuộc Cao Phong khẽ nhíu mày, mục đích cũng những người này lỗ mãng thật, chỉ là muốn giết mình thôi!

Cuối cùng ai muốn làm chuyện này?

Trong bảy dòng họ ở thành phố này, đã có năm dòng họ có quan hệ tốt với anh.