Rể Quý Rể Hiền

Chương 2417



Chương 2417

Còn mỗi nhà họ Diệp và nhà họ Đặng, ai sẽ là người muốn làm chuyện này?

Cao Phong suy nghĩ nhiều lần cũng không giải quyết được gì.

“Nói đi, mày muốn chết thế nào?”

gã thanh niên tóc vàng duỗi ngón cái ra vuốt lưỡi dao chậm rãi, hài hước hỏi.

“Có chết thì cũng phải biết các người là ai.” Cao Phong nhìn chằm chằm vào gã thanh niên tóc vàng nói.

“Khi nào đến chỗ Diêm Vương thì tự hỏi ông ấy đi!”

“Anh em, lên!” Thanh niên tóc vàng cười lạnh rồi hét lên.

“Hự!”

Mấy chục gã thanh niên đồng loạt giơ cao dao găm, ống thép trong tay, họ chỉ chờ thanh niên tóc vàng ra lệnh một tiếng thì xông lên xé xác Cao Phong.

“Đợi đã!” Đột nhiên có một giọng trầm thấp vang lên: “Nếu anh ta muốn chết được công khai minh bạch, vậy tao sẽ cho anh ta chết minh bạch!”

Nghe đến đây, gã thanh niên tóc vàng từ từ thả dao xuống rồi đứng sang một bên.

Có tiếng bước chân truyền tới, một bóng người từ phía sau đám người đi đến trước đám đông.

Anh ta mặc một bộ vest đen, áo sơ mi trắng và đeo cà vạt trông như những người thành đạt vậy.

Cao Phong hơi nheo mắt, vì anh đứng đối diện đèn xe nên không nhìn rõ.

Cho đến khi người đó đi ra hoàn toàn, Cao Phong mới nhìn thấy rõ dáng vẻ bên ngoài của người đó.

“Này…”

Cao Phong hơi cau mày, anh suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ tới kẻ thù của mình.

Nhưng thôi, quên Dương Đông Huy đi.

Dương Đông Huy từng là tổng giám đốc của khu thương mại Kiên Thành, nhưng anh ta đã bị Cao Phong sa thải.

Không phải Cao Phong không nghĩ tới anh ta, mà là từ đầu đến cuối Cao Phong không hề coi trọng anh ta.

“Ông chủ Phong? Đã lâu rồi tao không thấy mày!” Dương Đông Huy ăn mặc tri thức nhìn có vẻ nho nhã.

Nhưng thù hận chôn sâu trong mắt anh ta giống như rắn rết thú dữ, khiến người ta khiếp sợ.

“Nói ra yêu cầu của anh, tôi có thể đồng ý với anh.” Cao Phong không nói lời vô ích, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề.

Với khả năng của anh hiện tại, thực sự anh không cần làm gì họ.

Bắt Cao Phong phải bỏ ra 35 tỷ còn hơn, anh cũng không muốn đánh nhau cùng những người này.

Với tầm nhìn hiện tại của anh, có thể kiếm được hơn 35 tỷ trong khoảng thời gian này là một chuyện dễ dàng.

Vì vậy, nếu có thể giải quyết trong hòa bình thì anh sẽ không từ chối. Tuy nhiên, Dương Đông Huy không muốn: “Tao muốn gì á hả? Tao muốn mày đi chết đi! Mày đi chết, rõ chưa?”

“Mày không phải là muốn chết sao? Vậy tao sẽ nói cho mày biết là tao muốn giết mày. Hiện tại, mày đã hiểu chưa?” Dương Đông Huy nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

“Cao Phong, tin tức đã được công bố rồi, ban nãy tín hiệu không tốt…” Phạm Thanh Nhiên nói nhỏ với Cao Phong.

Cao Phong không trả lời, anh đưa tay gõ lên mui xe, nhẹ giọng nói: “Thù hận giữa chúng ta còn chưa tới mức giết hại lẫn nhau.”

“Tại sao không? Mày nói không có thì sẽ không có hả?”

“Mày cảm thấy không quan trọng nữa thì đúng rồi. Hiện tại mày rất lợi hại. Mày đảm nhận vị trí ông chủ và kiểm soát khu thương mại Kiên Thành trong tầm tay.”

“Không chỉ có vậy, mày còn có quan hệ với nhiều thế lực lớn. Ngay cả nhà họ Phạm mà mày cũng thân thiết, mày sống thật tốt thật đấy!”

“Vì vậy, mày cảm thấy không quan trọng với mày đúng chứ? Nhưng còn tao, tao thì sao.”

“Tao chưa từng có cái gì! Từ khi bị mày cho nghỉ việc, tao muốn tự mình thành lập một công ty nhỏ. Nhưng không ai muốn hợp tác với tao!”

“Đến nỗi tao muốn rũ bỏ thân phận và tìm việc làm thì cũng không ai dám nhận tao nữa, nhà họ Phạm cũng vứt bỏ tao!”

“Bọn mày đùa giỡn người khác như vậy, coi tao kẻ chết thay. Ngay sau đó, mày lại bảo tôi phải tỏ ra thân thiết với bọn mày sao?”

Tốc độ nói của Dương Đông Huy càng nói càng nhanh, anh ta vô cùng phẫn nộ.

“Bây giờ tao không có nơi nào để đi. Tao sống không tốt, mày cũng đừng mong muốn được sống tốt.”

Lúc đầu anh ta nghe lời Phạm An Quốc nói, để ngăn cản Cao Phong lấy được hợp đồng thương nghiệp, anh ta đã giở thủ một chút thủ đoạn.