Rể Quý Rể Hiền

Chương 2457



Chương 2457

Cô gái lúc nãy còn mở miệng châm biếng anh, hiện giờ thấy vô cùng xấu hổ.

Sắc mắt Cao Phong lạnh nhạt, đi ngang qua những vị khách để đi đến con đường tắt, lên máy bay sớm hơn mọi người.

Sau khi tất cả hành khách đã lên máy bay, máy bay từ từ cất cánh.

Ngồi ở khoang hạng nhất, Cao Phong ngồi cạnh cửa sổ, ngắm cảnh vật lướt qua một cách nhanh chóng.

Con người và cảnh vật trên mặt đất, ngày càng trở lên nhỏ bé.

Rốt cuộc, anh cũng rời khỏi nội thành.

Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, trong lòng khẽ thở nhẹ một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi.

Khoang hạng nhất tốt hơn nhiều so với khoang hạng phổ thông rất nhiều, đặc biệt là ghế ngồi vô cùng thoải mái.

Khoang hạng nhất được sắp xếp ở vị trí đầu, do đắt tiền hơn khoang hạng bình thường, nên rất ít khi xảy ra hiện tượng rung lắc.

Cho dù có gặp thời tiết khắc nghiệt như luồng gió mạnh, khoang hạng nhất cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều so với khoang hạng phổ thông.

Điều quan trọng hơn, là được hưởng thụ sự đãi ngộ vô cùng tốt, nhân viên rất nhiệt tình.

Trong vòng vài phút sau khi Cao Phong ngồi ở đây, ba tiếp viên hàng không đã đến hỏi anh ta có muốn thứ gì đó như chăn, đồ ăn không.

Máy bay tiếp tục cất cánh, cuối cùng cũng đến một đường bay cố định, và bắt đầu tăng tốc.

Vùng đất phía sau nội thành càng ngày càng cách xa Cao Phong.

Và thành phố Hà Nội càng ngày càng gần.

Cao Phong đột nhiên nhớ tới lúc anh đến nội thành, chính là ngồi xe lửa mà đến.

Vào thời điểm đó, anh gặp Lâm Hướng San và Lê Tiểu Quyền trên tàu.

Nghĩ vậy, Cao Phong liền nhìn sang bên cạnh, có một ông chú trung niên mặt đầy dầu mỡ đang ngồi trên ghế, nhưng xem ra độ giàu có không thấp, quần áo hàng hiệu, ngón tay đeo ba chiếc nhẫn vàng.

Cao Phong chỉnh lại chỗ ngồi, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Anh Cao Phong, xin hỏi anh có cần đồ uống gì không ạ?”

Lúc này, một tiếp viên hàng không mặc bộ quần áo màu xanh lam bước đến, khóe miệng mang theo một nụ cười, nhỏ giọng hỏi Cao Phong.

Làn da trắng nõn, đôi lông mày như lá liễu, đôi mắt trong veo tỏa ra sự ấm áp cùng thân thiện.

Đôi tất đen đi cùng với giày cao gót hiện lên vẻ khí chất mà hiếm ai có được.

Các tiếp viên hàng không được chọn lựa một cách khắt khe, từ dáng người đến ngoại hình, tất cả phải đủ tiêu chuẩn mới được chọn lựa.

Người tiếp viên hàng không này, có diện mạo quả thật rất xinh đẹp.

Người đàn ông trung niên béo ú ngồi bên cạnh Cao Phong, ánh mắt nhìn thẳng vào cô tiếp viên, thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng ra bên ngoài.

“Lấy cho tôi một ly vang đỏ.”

Người đàn ông trung niên to béo ngồi bên cạnh Cao Phong nhoài người lên phía trước, thân thể xích lại gần cô tiếp viên hàng không.

Trên mặt nữ tiếp viên hàng không vẫn giữ nguyên nụ cười tươi, nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước tránh né.

“Cho tôi một cốc nước khoáng là được.” Cao Phong thản nhiên nói.

“Dạ được, xin chờ một chút!”

Người tiếp viên hàng không cười thân thiện rồi gật đầu, sau đó đi lấy đồ uống cho hai người.

“Ha ha, tại khoang hạng nhất của chuyến bay quốc tế này sẽ cung cấp cho hành khách loại rượu vang đỏ cực kỳ hiếm, số lượng hàng năm loại rượu này đưa ra thị trường rất ít lên đã hiếm lại càng thêm hiếm.”

“Uống nước khoáng? Thật sự là không biết cách thưởng thức.”

“Cũng không biết tại sao cậu lại có thể vào ngồi trong khoang hạng nhất này, tôi đề nghị kiểm tra lại vé máy bay của anh.”

Người đàn ông trung niên cầm ly rượu vang đỏ lên, tay còn lại sờ vào chiếc nhẫn vàng, không để ý đến Cao Phong đang ngồi bên cạnh mà quay sang nói với nữ tiếp viên hàng không.

Cao Phong khá sửng sốt với những câu này, sau đó anh chỉ lắc đầu cười trừ.

Loại này chính là muốn ở trước mặt người đẹp ra oai, cố ý đạp người khác xuống để nâng cao thân phận của chính mình, hạng người như vậy anh gặp qua rất nhiều.

Nhưng, những người đó đều không có được một cái kết có hậu.