Rể Quý Rể Hiền

Chương 2458



Chương 2458

Cao Phong giơ tay nhận lấy cốc nước khoáng, nói một câu cảm ơn, sau đó thản nhiên nói: “Nói đến thưởng thức, chẳng lẽ uống rượu vang trên máy bay được gọi là thưởng thức sao?”

“Đúng vậy, ít nhất, so với nước khoáng nó còn có vị! Những kẻ nghèo khó như cậu làm sao có thể tưởng tượng ra được thế giới của những người có tiền.” Người đàn ông trung niên gật đầu đáp.

“Nhưng không biết ông có biết hay không, không gian trên máy bay luôn ở trong trạng thái bị đóng kín, chính vì vậy mà không khí luôn khô ráo.”

“Trong hoàn cảnh như vậy, sẽ làm cho vị giác của ông cảm thấy mờ nhạt, giống như đang bị cảm vậy, thậm chí là trong mũi của anh, cũng sẽ khô vì bị mất nước.”

“Vị giác và khoang mũi dùng để cảm nhận vị, nhưng trong môi trường này lại làm nó khó có thể cảm nhận được, ông nói cho tôi biết, ông có thể thưởng thức ra được vị gì?” Cao Phong tao nhã nhẹ nhàng xoay cốc nước khoáng trên tay, mặt mang theo suy tư nói.

“Cái gì?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt trong chốc lát, anh ta chưa từng nghe nói qua về chuyện này.

“Uống rượu vang đỏ trong máy bay, chỉ có thể cảm nhận được vị chua, như vậy nó sẽ phá hư vị giác của ông. Để xem ông thưởng thức được gì.”

Cao Phong nói xong, xoay đầu sang hướng khác, đưa một ngụm nước khoáng lên miệng uống một hơi.

“Hừ!”

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh làm sao có thể tin những lời anh nói, cầm ly rượu vang lên uống một ngụm.

Quản nhiên, mùi vị trong miệng giống hệt như những gì Cao Phong nói, người đàn ông trung niên ngẩn ra.

Ông ta uống qua không ít loại rượu vang, cho nên chỉ cần uống sẽ biết đâu là rượu ngon đâu là rượu dở.

Nhưng rượu vang đỏ nổi tiếng này được mọi người đồn đoán rất ngon, sao giờ lại có mùi vị như vậy?

Người đàn ông trung niên thấy tiếp viên hàng không còn chưa đi, nét mặt già nua đỏ ửng lên vì xấu hổ, nhưng ông ta nhất định không chịu nhận vốn kiến thức của mình ít ỏi.

“Cậu nói rất đúng, tôi đương nhiên biết mùi vị của loại rượu này khi uống trên máy bay, nhưng tôi chính là muốn uống như vậy.” Người đàn ông trung niên vẫn ngoan cố giải thích.

“Vậy sao? Ông biết rõ uống rượu vang đỏ trên máy bay sẽ có mùi vị chua sao?” Cao Phong tỏ ra kinh ngạc.

“Tôi đương nhiên biết.” Người đàn ông cười ngạo nghễ.

“Tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh, không nghĩ tới lại là thật.”

Cao Phong lắc đầu không nói gì nữa, sau đó quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ.

“Phụt!” Tiếp viên hàng không không nhịn được khẽ bật cười, sau đó vội nói lời xin lỗi rồi lùi xuống.

Người đàn ông ngồi bên cạnh sửng sốt vài giây sau đó giận tím mặt.

“Tên nhóc này, cậu dám đùa giỡn tôi?” Người đàn ông trung niên khẽ gầm lên một tiếng.

“Thì sao!”

Hai người đàn ông ngồi phía trước, nghe thấy có động tĩnh liền bật người đứng dậy.

Thì ra, họ là vệ sĩ của ông ta.

“Trêu đùa ông, thì làm sao chứ?” Sắc mặt Cao Phong vẫn không hề biến đổi.

Bản thân anh hiện tại đang trở về đâu chứ?

Là thành phố Hà Nội!

Ở nội thành, đó không là địa bàn của anh, nên không thể một tay che cả bầu trời.

Nhưng tại thành phố Hà Nội, Cao Phong chỉ tùy hứng ho một tiếng, thì cả thành phố Hà Nội này phải rung chuyển.

Ông ta muốn ra tay với anh ở thủ đô Hà Nội, sợ rằng không có cơ hội?

“Cậu có biết tôi là ai không? Cậu có dám nói cho tôi biết, cậu đến từ đâu không?”

Người đàn ông trung niên trừng mắt vén tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ màu vàng sáng lóa.

Ông ta tự nhận bản thân mình có rất nhiều tiền, nếu không, cũng không để vệ sĩ của mình đi khoang hạng nhất?

Người bình thường, làm gì có ai có năng lực như thế?

“Cậu có dám nói cậu đến từ đâu không?” Người đàn ông trung niên lạnh giọng hỏi.

“Thủ đô Hà Nội.” Cao Phong thản nhiên gật đầu, không thèm nâng mí mắt lên.

Người đàn ông sửng sốt, sau đó cười ha ha, hỏi: “Tốt, vậy cậu có từng nghe đến tên tổng giám đốc La tên La Vĩnh Tuyên không?”

“Không biết.” Cao Phong nhẹ giọng đáp lời.