Rể Quý Rể Hiền

Chương 2459



Chương 2459

Trong lòng anh đang suy nghĩ, ở thành phố Hà Nội này, nếu người mà anh không biết, có lẽ phân thận không đủ cao?

“Ha ha, cậu thì làm gì có tư cách để biết chứ, vậy cậu nhất định biết khối tập đoàn Đế Phong chứ?” Người đàn ông trung niên cảm thấy khó chịu, sắc mặt không tốt hỏi.

“Tôi biết.” Nhắc khối tập đoàn Đế Phong, Cao Phong bắt đầu cảm thấy có hứng thú.

Đây chính là sản nghiệp do anh gây dựng lên sao lại không biết được chứ?

“Tổng giám đốc La chính là thành viên của khối tập đoàn Đế Phong, mà lần này tôi đến đây, chính là muốn ký hợp đồng làm ăn với tập đoàn.”

“Hiện tại, cậu đã cảm thấy sợ hãi chưa?” Sắc mặt người đàn ông trung niên tỏ ra hống hách.

Khối tập đoàn Đế Phong rất lớn mạnh, điều đó không có gì đáng nghi ngờ cả.

Cũng giống như Cao Phong, tuổi trẻ tài cao, không sợ trời cũng chẳng sợ đất, có thể tùy tiện mà hủy hoại một người.

Cho dù Cao Phong chỉ là tầng lớp giàu có thứ hai của thành phố Hà Nội, thì khối tập đoàn Đế Phong, cũng phải cúi đầu nể mặt anh.

“Tôi. . .” Cao Phong dừng lại một chút, nói: “Vẫn là không sợ.”

“Tốt! Để khi xuống máy bay, xem cậu có dám trốn không.” Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: “Nhóc con, đúng là thiếu sự giáo dục.”

“Tên nhóc nhà cậu cứ chờ xem, cậu nhất định sẽ chết rất thảm đó.” Hai gã vệ sĩ cũng cười lạnh một tiếng.

Dù sao hiện giờ bọn họ đang ở trên máy bay, mặc dù thân phận địa vị không hề thấp, nhưng cũng không thể vì thế mà làm náo loạn được.

Cao Phong cảm thấy không có hứng thú khi nói chuyện cùng với người đàn ông trung niên, thản nhiên nói: “Tôi hiện tại muốn nghỉ ngơi, nếu mấy người muốn quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ khiến mấy người chết rất thảm đấy.”

“Mạnh miệng vậy sao? Được, được rồi!” Người đàn ông trung niên cười lạnh không nói thêm gì nữa.

Đằng nào Cao Phong cũng sắp xuống máy bay ở thành phố Hà Nội, nên ông ta cũng không vội.

Dựa vào danh tiếng của khối tập đoàn Đế Phong , mà ông ta chính là La Vĩnh Tuyên, đối tác làm ăn của khối tập đoàn, như vậy cũng đủ để khối tập đoàn Đế Phong xé nát anh ra thành trăm mảnh rồi?

Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Cả một đoạn đường không nói chuyện, máy bay dần dần tiếng đến thành phố Hà Nội.

Giọng nói thông báo của nữ tiếp viên hàng không vang lên, khiến Cao Phong dần dần khôi phục lại tinh thần.

Lúc này máy bay chậm rãi hạ cánh, Cao Phong vừa quay đầu nhìn, trong lòng liền không biết nên diễn tả cảm xúc như thế nào.

Loại cảm giác đi xa lâu ngày, rồi đột nhiên quay trở về, đúng thật là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Có hưng phấn, có chờ mong, còn kèm theo một vài tia lo lắng.

Nỗi nhớ quê hương.

Bốn chữ này, đủ để miêu tả tâm trạng của Cao Phong lúc này.

“Thủ đô Hà Nội, tôi đã trở lại!”

Cao Phong đưa mắt nhìn xung quanh, tại sân bay thành phố Hà Nội, anh tuy rằng rất ít đến chỗ này, nhưng lại rất quen thuộc với nơi đây.

Từ đăng xa, tòa nhà quen thuộc hiện ra, tất cả đều được anh thu vào tầm mắt.

Tòa nhà của công ty bất động sản Phong Mai cao mấy chục tầng thấp thoáng ở phía xa xa, tấm kính trên tường phản xạ ra thứ ánh sáng chói mắt.

Ngay phía Bắc, ngọn núi duy nhất của thành phố Hà Nội, núi Bồng Thiên, cũng mờ mờ ảo ảo trong sương mù huyền ảo.

Những người ở nơi đó và Cao Phong ở nơi này, đều có một sứ mệnh là bảo vệ đất nước.

Những thứ này khiến cho Cao Phong cảm thấy hình như anh đang nằm mơ.

Máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng, tâm tình của Cao Phong, hiển nhiên là rất mong đợi.

“Tên nhóc nhà cậu, để tôi xem cậu còn có thế mạnh miệng đến cỡ nào, ha ha.”

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên, đánh gãy sự suy tư của Cao Phong.

Cao Phong liếc mắt nhìn Lý Văn Cử đang ngồi bên cạnh một cái, trong mắt không có tức giận, khiến người khác cảm thấy ánh mắt đỏ hiện lên sự thương hại.

Lý Văn Cử hừ lạnh một tiếng, không đợi máy bay dừng hẳn, liền trực tiếp tháo dây an toàn.

Sau đó ông ta bước vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho La Vĩnh Tuyên.

“Alo, tổng giám đốc La, tôi là Lý Văn Cử đây, chúng ta đã gặp mặt nhau.” Lý Văn Cử dùng giọng điệu khách khí để nói.