Rể Quý Rể Hiền

Chương 2601



Chương 2601

Ở trước mặt loại chuyện đúng sai mang tính nguyên tắc trong chính trị như thế này, cho dù Liễu Tông Trạch có coi Cao Mỹ Lệ giống như sinh mạng của chính mình để mà quý trọng đi chăng nữa thì anh ta cũng không dám tùy tiện làm bậy.

“Đây đã là người của Thành phố thứ tám chạy tới nơi này rồi, rốt cuộc hành động lần này của Phạm Thanh Nhiên là muốn làm gì?” Long Tuấn Hạo cau mày nói.

Ánh mắt của Lâm Vạn Quân cũng vô cùng nặng nề, vốn dĩ ông ta cho rằng chẳng qua cũng chỉ là những nhân viên công chức nhà nước của Thành phố Hà Nội mà thôi, cho nên trong lòng của ông ta mới không hề cảm thấy hoảng hốt dù chỉ một chút.

Nhưng mà bây giờ, toàn bộ tám thành phố xung quanh Thành phố Hà Nội đều đã phái những nhân vật quan trọng tới đây rồi.

Chuyện này, mục đích của Phạm Thanh Nhiên là cái gì?

Những thế lực phía ngoài, vượt ra khỏi tầm sức lực và phạm vi bên trong Thành phố Hà Nội, đám người Lâm Vạn Quân cũng không tài nào phát huy được sức mạnh.

Dù là bây giờ, Khối tập đoàn Đế Phong đã cắm rễ ở rất nhiều Thành phố rồi.

Nhưng, giới thương nghiệp là giới thương nghiệp, cuối cùng vẫn không có cách nào nhúng tay vào được những chuyện giữa các bộ ngành chính trị kia.

“Không có biện pháp, chỉ có thể chờ cậu chủ tới thôi.” Lâm Vạn Quân nhíu mày, than thở nhẹ một tiếng.

“Chờ đi!” Long Tuấn Hạo vươn tay sờ cái đầu trọc của chính mình, sau đó đi ra ngoài cửa đứng hút thuốc.

“Cậu đi làm gì vậy?” Liễu Tông Trạch nhướn mày, sau đó kêu một tiếng.

“Cậu quản ông đây làm cái gì?” Long Tuấn Hạo không nhịn được phẩy tay một cái, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

“Bụp!” Thuốc lá mới vừa được đốt cháy, Liễu Tông Trạch đã mang theo khuôn mặt lộ vẻ cười mỉa, yếu ớt đi ra từ bên trong phòng.

“Cái đó…” Liễu Tông Trạch vẫn còn muốn há miệng nói chuyện.

“Cút, đừng có làm phiền đến ông đây.” Long Tuấn Hạo lại đã hừ lạnh một tiếng, quay đầu, xoay người sang một bên khác, rõ ràng là vẫn còn tức giận chuyện ngày đó.

“Soạt!”

Liễu Tông Trạch dứt khoát vươn tay ra, đoạt lấy điếu thuốc từ bên khóe miệng của Long Tuấn Hạo.

Sau đó không nói hai lời, dứt khoát ngậm vào vành môi, đắc ý hít lấy một hơi khói thuốc.

“Cậu con mẹ nó làm cái gì đấy?” Long Tuấn Hạo đột nhiên đưa tay ra, đẩy vào vai của Liễu Tông Trạch.

“Con mẹ nó! Ông đây quên mang theo thuốc lá rồi, bằng không thì cậu cho là tôi thích để ý đến cậu hay sao?” Liễu Tông Trạch ngạo nghễ nói.

Dáng vẻ vô lại lúc này của Liễu Tông Trạch, thật sự là lại có chút giống với Long Tuấn Hạo.

Vốn dĩ là Long Tuấn Hạo còn định mở miệng mắng chửi người, nhưng ánh mắt vừa mới đảo qua thì đã lại thấy được một góc của bao thuốc lá lộ ra ở trong túi của Liễu Tông Trạch.

Vì vậy, những lời lẽ thô tục đã đến bên khóe miệng lại lần nữa bị nuốt xuống.

“Cậu con mẹ nó đúng là ti tiện.” Long Tuấn Hạo bĩu môi, lần nữa châm một điếu thuốc khác cho mình.

“Được rồi được rồi, tôi biết tính cách của tôi ương ngạnh, có lúc cũng có chút kích động.”

“Cậu cứ nhường tôi một chút đi có được hay không? Lần này con mẹ nó lập tức sẽ phải ra chiến trường rồi, nếu như hai người chúng ta không hòa thuận, anh Phong chắc chắn sẽ rất phiền lòng!”

Liễu Tông Trạch hút một hơi thuốc, sau đó chủ động nói một câu mềm mỏng.

Long Tuấn Hạo yên lặng hồi lâu, nói: “Tôi cảm thấy, cậu vẫn nên nghe theo lời của anh Phong đi, Cao Mỹ Lệ kia…”

“Cậu đừng đề cập tới chuyện này, chúng ta vẫn là anh em!” Lúc này, sắc mặt của Liễu Tông Trạch đột nhiên thay đổi, giọng điệu cũng rất là nghiêm túc.

Long Tuấn Hạo khẽ phẩy tay, nhíu hai đầu lông mày lại, nhưng sau đó cũng không tiếp tục nói đến chuyện này nữa.

Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.

Lúc này Cao Phong đã thức dậy, rời khỏi giường đi đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi.

Chuyện ở Công ty Bất động sản Phong Mai bên kia, nhất định là anh phải đích thân đi đến để giải quyết, người khác, không giải quyết được.

Đang lúc ấy thì, điện thoại ở phía dưới gối của Cao Phong lại đột nhiên vang lên.

Kim Tuyết Mai vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đưa tay cầm lấy điện thoại ra, nhấn vào biểu tượng trả lời.

“A lô…” Giọng nói êm ái, âm thanh của người mới vừa tỉnh ngủ khiến cho người ta cảm thấy miên man bất định mà mơ tưởng viển vông một trận.