Rể Quý Rể Hiền

Chương 2602



Chương 2602

“Được lắm Cao Phong, anh đã chặn số điện thoại của tôi rồi có phải hay không? Dùng một số điện thoại khác thì anh lại lập tức nghe máy?”

“Hửm? Là Kim Tuyết Mai?” Trong nháy mắt, từ bên đầu kia của điện thoại di động vang lên giọng nói của Phạm Thanh Nhiên.

Đại não của Kim Tuyết Mai vốn dĩ là vẫn còn đang có chút mơ mơ màng màng vì buồn ngủ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt này, cô đã trở nên vô cùng tỉnh táo.

Tình địch gặp mặt, đó là tình cảnh hết sức đỏ con mắt!

“Là tôi.” Kim Tuyết Mai nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại.

“Ha ha, tôi còn đang tìm cô đấy, nếu như cô cũng đã ở đây rồi, vậy thì cô và Cao Phong hãy cùng nhau tới đây đi.”

“Công ty Bất động sản Phong Mai, hôm nay, chúng ta hay làm ra một cái kết cục đi.”

Phạm Thanh Nhiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhắm lời nói vào Kim Tuyết Mai.

“Cô muốn làm cái gì?” Kim Tuyết Mai hơi nhíu mày.

“Bất kể tôi có làm cái gì thì cũng đều là do các người ép tôi!”

“Ban đầu tôi đã vì Cao Phong mà bỏ ra bao nhiêu? Vì anh ta mà tôi đã buông tha bao nhiêu? Thậm chí tôi còn có thể vì anh ta mà ngăn cản đao!”

“Kết quả thì sao, anh ta vậy mà lại trả lại tôi bằng cái bạt tai? Bỏ đi, không nói nữa!”

“Tới Công ty Bất động sản Phong Mai đi, hôm nay chúng ta, triệt để vẽ ra một dấu chấm hết.”

Sau khi Phạm Thanh Nhiên nói xong thì lập tức “Bộp” một tiếng, cúp điện thoại.

Kim Tuyết Mai chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong lúc nhất thời, thông tin vẫn chưa kịp vận chuyển được qua những nếp gấp trong đại não.

“Ai gọi điện thoại vậy?” Cao Phong ở trong phòng vệ sinh, hỏi vọng ra một tiếng.

“Phạm Thanh Nhiên…” Kim Tuyết Mai phục hồi tinh thần lại, sau đó đúng sự thật nói.

“Ừ.” Cao Phong cũng không hề cảm thấy bất ngờ.

Nếu như Phạm Thanh Nhiên đã làm nhiều việc đến như vậy rồi, vậy thì nhất định chính là vì nhằm vào Cao Phong mà tới.

Nếu như Cao Phong lẩn tránh không đi qua, thế thì vĩnh viễn cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Không sao đâu, Bất động sản Phong Mai xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh phải đi xử lý.” Cao Phong đi tới, nhận lấy điện thoại di động, sau đó cầm áo khoác lên, chuẩn bị ra cửa.

“Cao Phong, em cũng phải đi, đưa em đi theo.”

Kim Tuyết Mai vội vàng từ đứng dậy khỏi giường, vừa đỡ lấy cái bụng nhô lên của chính mình lại vừa vội vàng tìm quần áo.

Nếu như Phạm Thanh Nhiên đã bảo cô đi đến đó, vậy nếu như mà cô không phải đi, há chẳng phải là cô đã tự nhận thua rồi hay sao?

“Em đừng đi, bây giờ người phụ nữ kia chính là một người bị bệnh thần kinh, anh sợ cô ta sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em.” Cao Phong cất lời khuyên nhủ Kim Tuyết Mai một câu.

Lúc này, anh thật sự là không muốn để cho Kim Tuyết Mai có bất kỳ cơ hội nào chạm mặt với Phạm Thanh Nhiên.

“Chồng… Em muốn đi mà!”

Kim Tuyết Mai dùng ánh mắt tràn đầy khát vọng để mà nhìn về phía Cao Phong, sau đó mềm mại lên tiếng nũng nịu.

Thấy được dáng vẻ nũng nịu hiếm thấy này của Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt Cao Phong đã đầu hàng.

Vì vậy, sau khi anh suy tính ở trong lòng một phen thì vẫn khẽ gật đầu đồng ý.

Dù sao thì cũng đã có bản thân mình ở đó, tuyệt đối có thể bảo đảm cho Kim Tuyết Mai an toàn.

Ai cũng đều không thể gây thương tổn được tới Kim Tuyết Mai dù chỉ là một chút xíu.

Đừng nói là nhà họ Phạm, cho dù là nhà họ Diệp, cũng không đủ tư cách.

Vào thời điểm mà Kim Tuyết Mai mặc quần áo, Cao Phong gọi một cú điện thoại ra bên ngoài, sau đó đội Vệ sĩ dành riêng cho Kim Tuyết Mai cũng nhanh chóng đến chờ ở dưới chân núi Bồng Thiên.

Hai người rất nhanh đã chỉnh trang lại cho sạch sẽ và gọn gàng, sau đó cùng ngồi vào xe đi đến Công ty Bất động sản Phong Mai.

Mười chiếc Maybach xếp thành hàng dài, ngoại trừ chiếc xe của Cao Phong và Kim Tuyết Mai ra, bên trong những chiếc xe khác đều đang ngồi đầy người, hơn nữa còn mang theo cả vũ khí nóng.

Hơn nữa, trên con đường đi từ núi Bồng Thiên đến Công ty Bất động sản Phong Mai kia, cũng đã được Long Tuấn Hạo sắp xếp rất nhiều binh sĩ của Phong Hạo ẩn nấp xung quanh, tiến hành bảo vệ dọc đường.

Gần như là mười mét lại có một trạm gác, trăm mét lại có một đồn bốt.

Chuyện liên quan đến Kim Tuyết Mai, ai cũng không dám có nửa điểm lơ là, thiếu cảnh giác.