Rể Quý Rể Hiền

Chương 2659



Chương 2659

“Tuyết Mai à, giữa hai chúng ta thì không cần phải giấu giếm gì hết, có ý kiến gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải giấu.” Cao Phong nghiêm túc nói, ánh mắt cũng vô cùng chăm chú.

Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong hai giây sau đó không nhịn được cúi đầu xuống.

“Thực ra thì ai cũng muốn biết mình từ đâu đến.”

“Em cũng muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình.”

“Nhưng mà, anh nhiều việc thế rồi, em không muốn anh bận lòng vì chuyện của em nữa.”

Kim Tuyết Mai do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói những gì cô nghĩ với Cao Phong, những suy nghĩ chân thật nhất.

“Ha ha, em nói gì vậy chứ, sao chuyện này chỉ tính là chuyện riêng của em được?”

“Hai chúng ta là một thể thống nhất, không tách rời, chuyện của em thì cũng là chuyện của anh!”

“Bà ấy không chỉ là mẹ ruột của em, mà còn là mẹ vợ của anh đấy.” Cao Phong nửa đùa nửa thật nói.

Kim Tuyết Mai gật đầu, cô cũng biết một khi bản thân nói suy nghĩ trong lòng ra, Cao Phong nhất định sẽ ủng hộ cô.

“Không sao cả, đợi chút nữa anh tìm cha, rồi hỏi thật kĩ tình hình cụ thể của năm đó.”

“Sau đó đợi anh từ Thành phố Đà Nẵng trở về, anh sẽ sử dụng tất cả những lực lượng để tìm mẹ ruột của em, được không nào?

Cao Phong nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hôn xuống miệng của Kim Tuyết Mai một cái.

“Được, được.” Trong mắt Kim Tuyết Mai lóe qua một chút hi vọng.

Sau đó lại nhỏ giọng nói: “Thật ra em chỉ muốn trực tiếp hỏi bà ấy, tại sao năm đó lại nhẫn tâm bỏ rơi em như vậy…”

Kim Tuyết Mai của bây giờ cũng đã trở thành một người mẹ rồi.

Cho nên cô rất khó có thể tưởng tượng, mẹ ruột của cô rốt cuộc đã phải trải qua chuyện gì mới nhẫn tâm bỏ con ruột của mình cho người khác nuôi nấng.

Ít nhất đối với Kim Tuyết Mai, cho dù cho cô cả thế giới này và vô số của cải, cô cũng sẽ không từ bỏ con của mình.

“Bây giờ không nên nghĩ nhiều như vậy nữa, mọi chuyện giao cho anh là được rồi.” Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai vào trong lòng.

“Ừm.” Kim Tuyết Mai gật đầu

……

Thủ Đô Hà Nội, quán cà phê Hồng Hải.

Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đang yên lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Mọi chuyện của công ty Bất động sản Phong Mai ở bên kia vừa được giải quyết, Liễu Tông Trạch liền hẹn Cao Mỹ Lệ ra ngoài.

“Mỹ Lệ, em có biết không, anh thật sự nghĩ rằng cuộc đời này của anh sẽ không được nhìn thấy em nữa, em có biết không?

“Anh, con mẹ nó, hoàn cảnh lúc đó thật sự rất nguy hiểm.” Bây giờ Liễu Tông Trạch nghĩ về tình cảnh lúc đó vẫn còn cảm giác nó giống như một giấc mơ vậy.

Chính vì quá kích động cho nên không để ý Cao Mỹ Lệ đang ở trước mặt mình mà chửi tục.

Cao Mỹ Lệ cũng không làm gì, chỉ nhìn ra cửa sổ, và bôi một lớp son lên môi, đôi môi của cô nhìn rất mịn màng và sáng bóng.

Nghe Liễu Tông Trạch nói vậy, Cao Mỹ Lệ cười nhẹ nhàng, sau đó hỏi: “Có chuyện gì vậy, anh lại đi đánh nhau à?”

“Không có, nhưng mà suýt nữa thì đánh nhau rồi, em có nghe qua chuyện của công ty Bất động sản Phong Mai không?”

Liễu Tông Trạch vẫy vẫy tay, sau đó có chút kinh ngạc mà nhìn Cao Mỹ Lệ.

Hôm nay công ty Bất động sản Phong Mai xảy ra chuyện, chắc chắn là toàn Thủ Đô Hà Nội đã lan truyền ra hết rồi, thế mà Cao Mỹ Lệ lại không biết?

“Em chưa có nghe qua, vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho anh nhưng anh vẫn luôn không nhận, em tưởng anh không muốn để ý đến em nữa.”

“Sau đó, tâm trạng của em có chút không được vui cho nên vẫn luôn ở nhà ngủ, cũng luôn không đi ra ngoài.”

“Đây không phải anh gọi em ra em mới ra à?” Cao Mỹ Lệ nhẹ giọng nói.

Nghe xong những lời này, Liễu Tông Trạch cười ngượng ngùng, sau đó vội vàng giải thích: “Tình hình lúc đó, quả thực là không cho phép anh nhận điện thoại.”

“Mỹ Lệ em đừng có giận, em cũng biết là chức vụ của anh ở Khối tập đoàn Đế Phong, có rất nhiều chuyện phải làm.”

Cao Mỹ Lệ rất cũng rất hiểu ý, gật gật đầu và nói: “Em cũng không có giận đâu! Em biết anh Tông Trạch rất giỏi, cũng rất bận nên em sẽ không giận đâu.”