Rể Quý Rể Hiền

Chương 2700



Chương 2700

Mặc dù diện tích thành phố Hà Nội không lớn lắm nhưng lại có đầy đủ mọi thứ, những thứ cần có đều có cả.

Từ chỗ Cao Mỹ Lệ có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc buổi tối rực rỡ của thành phố.

Những ánh đèn lấp lánh y như những ngôi sao cứ không ngừng chớp tắt trên bầu trời vậy.

Nơi này đúng là rất đẹp đó.

Đáng tiếc đây không phải là điểm đến cuối cùng của Cao Mỹ Lệ cô.

Cao Mỹ Lệ trầm ngâm một chút rồi thu lại ánh mắt và nhìn xuống dưới lầu.

Mặc dù cách khoảng hai mươi mét nhưng Cao Mỹ Lệ vẫn nhìn thấy Liễu Tông Trạch đang ở dưới lầu.

Anh ta cầm điếu thuốc đứng đó y như một tên ngốc vậy.

Nhưng Cao Mỹ Lệ biết Liễu Tông Trạch chưa bao giờ làm như thế trước mặt cô và cha mẹ cô, thậm chí trước mặt cô cũng rất khi hút thuốc.

Cao Mỹ Lệ cố hít thở đều, cô cắn chặt răng, nước mắt đã bắt đầu chuyển động trong khóe mắt rồi.

Hình ảnh của Liễu Tông Trạch dưới lầu cũng dần dần trở nên mờ đi.

Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe đến, Cao Phong bước xuống từ chiếc xe và chào hỏi Liễu Tông Trạch.

Cao Mỹ Lệ nhanh chóng lau nước mắt và trở lại phòng.

Trong thang máy.

“Tại sao đột nhiên lại tìm tôi, có chuyện gì sao?” Cao Phong hỏi.

“Hí hí, anh Phong, không có gì, chỉ là chuyện của tôi và Mỹ Lệ thôi.”

“Tôi muốn sau khi đánh xong trận ở Đà Nẵng thì chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới.”

Liễu Tông Trạch vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Cao Phong.

“Hôn lễ này của hai người không thành đâu.” Cao Phong bình thản trả lời.

“Ôi trời anh Phong, sao anh lại không chịu ủng hộ cho anh em của anh chứ?”

“Tôi và cục cưng là tình yêu thật sự mà, thật đó, ngoài cô ấy ra Liễu Tông Trạch này sẽ không cưới ai khác cả!”

Liễu Tông Trạch đứng trong thang máy thề thốt.

“Cao Mỹ Lệ ở trên đó à?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, tôi nghĩ hai người nên nói chuyện rõ ràng, có hiểu lầm gì cứ nói ra hết.” Liễu Tông Trạch nghiêm túc nói.

Cao Phong trầm ngâm vài giây rồi sờ sờ mũi nói: “Được, đi lên trước đã.”

“Vừa đúng lúc cô ta ở đó, vậy thì một lát tôi sẽ cho hai người xem một thứ.”

“Thứ gì vậy?” Liễu Tông Trạch tò mò hỏi.

Cao Phong không hết nói thêm gì, chỉ cúi đầu gửi một tin nhắn đi.

“Không vội, vẫn chưa phải lúc.”

“Đợi sau khi cậu xem xong mới quyết định có kết hôn với Cao Mỹ Lệ hay không đi?” Cao Phong nhẹ nhàng nói.

“Thế…được rồi được rồi, chúng ta đi lên trước nào.” Liễu Tông Trạch hơi ngơ ngác, sau đó bất lực lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai người không nói nhiều lời, nhanh chóng đến cửa phòng.

“Tông Trạch, anh về rồi sao?” Cao Mỹ Lệ mở cửa ra và thấy Cao Phong đang đứng đó thì nhút nhát nói: “Anh Phong.”

Cao Phong nhìn Cao Mỹ Lệ một cái rồi khẽ lắc đầu, nhưng vẫn trả lời, sau đó bước vào trong phòng.

“Nào nào nào, anh Phong, em biết anh thích uống cái này, hôm nay hãy uống no say nhé.”

Liễu Tông Trạch thấy không khí có chút ngượng ngùng nên nhanh chóng cười lớn và mời Cao Phong đến trước bàn.

“Chà, Mỹ Lệ, sao còn chưa khui rượu vậy?” Liễu Tông Trạch cố ý nói.

“À…em không biết hai người thích uống loại nào nên không dám mở, để em rót rượu cho hai người.”

Cao Mỹ Lệ trông rất hiền thục, nhanh chóng vào vai nhân viên phục vụ.

“Nào nào nào, ngồi nào, anh Phong.” Liễu Tông Trạch cười khúc khích, dường như đang khoe cho Cao Phong thấy Cao Mỹ Lệ là một người rất hiểu chuyện vậy.

Cao Phong hiểu rõ nên chỉ biết lắc đầu bất lực, sau đó anh ngồi vào ghế.

“Tông Trạch.” Cao Phong gọi một tiếng.

“Anh Phong, khoan nói gì cả, chúng ta uống cạn ly này rồi mới nói chuyện, có được không?”

Liễu Tông Trạch cầm ly rượu đầy lên và nói với Cao Phong.

Cao Phong hơi do dự nhưng vẫn gật đầu nói: “Được!”