Rể Quý Rể Hiền

Chương 2706



Chương 2706

“Cậu Phong, kế hoạch đã thành công rồi! Cậu bây giờ có tiện nghe điện thoại không?” Giọng điệu của Lâm Vạn Quân lộ rõ vẻ phấn khích.

“Chú nói đi.” Cao Phong đưa tay lấy một điếu thuốc và châm lửa.

Lâm Vạn Quân gật gật đầu, sau đó bắt đầu báo cáo: “Cậu Phong, Cao Mỹ Lệ đúng là rất có vấn đề.”

“Chúng tôi tìm thấy một máy giám sát ở nhà cô ta, ngoài ra còn có một số đồ vật nữa.”

“Thứ quan trọng nhất là một cuốn sổ, bên trong là thông tin liên lạc của mười mấy tên nội gián!”

“Có câu, người khôn ngoan nghĩ ngàn việc ắt sẽ có một việc sai, quả là rất đúng mà.”

“Cao Mỹ Lệ này đã lên kế hoạch từ lâu, nhưng cô ta lại có thói quen viết lưu bút, lần này bị chúng ta bắt tại trận luôn rồi.”

Cao Phong nghe thế mới buông được tảng đá lớn trong lòng xuống.

“Tôi biết rồi.”

“Thế còn đoạn phim, có ghi hình lại không? “Cao Phong vội vàng hỏi.

“Sắp xong rồi, nó đang được chuyển từ bộ nhớ sang máy tính, sau đó sẽ trực tiếp gửi cho cậu.”

“Nhiều nhất là mấy phút nữa tôi sẽ trực tiếp gửi cho cậu. “ Lâm Vạn Quân đáp.

“Tốt lắm!” Cao Phong gật đầu rồi búng tàn thuốc đi, liếc nhìn về phía phòng khách.

Cao Mỹ Lệ vẫn đang đứng trong phòng khách và không hề nghe điện thoại.

Điều này có nghĩa là cha mẹ giả của Cao Mỹ Lệ không hề báo cáo với cô ta.

“Ha ha, Cao Mỹ Lệ, cuối cùng cô cũng thua rồi.”

Cao Phong cười nhạt một cái rồi xoay người đi vào trong phòng khách.

Thấy Cao Phong đi vào, Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía Cao Phong.

Còn trong lòng Cao Phong lúc này đang vô cùng hào hứng, anh đi thẳng vào bàn và nâng ly rượu lên uống sạch một hơi.

Đây gọi là sảng khoái.

“Anh Phong, ai gọi cho anh thế, có phải có chuyện gì không?”

“Anh có việc thì đi cứ trước đi, hôm nay tôi không về đâu, tôi với Mỹ Lệ cũng không về, ha ha.” Liễu Tông Trạch uống đến mặt đỏ ngầu cả lên và nói với Cao Phong.

“Bây giờ, tôi mới không đi về đó.”

Cao Phong cười nhẹ rồi nhìn quanh trong phòng, xong anh chỉ vào tivi và hỏi: “Cái này có thể trực tiếp kết nối với điện thoại không? “

“Có thể đấy, không thành vấn đề, sao vậy anh Phong?” Liễu Tông Trạch đứng dậy.

“Không có gì, đợi một lát, tôi cho hai người xem một thứ rất thú vị.”

Cao Phong liếc nhìn Cao Mỹ Lệ một cái, sau đó đi đến cái tivi trước mặt và bật tivi lên.

Khi chạm phải ánh mắt của Cao Phong, Cao Mỹ Lệ không khỏi hoảng sợ, trong lòng cứ cảm thấy có một dự cảm không tốt lắm.

Ánh mắt đó của Cao Phong như nhìn thấu cô ta vậy.

Nhịp tim của Cao Mỹ Lệ bất chợt tăng nhanh lên, sau đó cô ta dựa vào người Liễu Tông Trạch ở bên cạnh.

Thứ duy nhất cô ta có thể dựa dẫm vào lúc này chính là sự tin tưởng của Liễu Tông Trạch.

“Thứ gì hay ho thế?” Liễu Tông Trạch cũng cảm thấy rất có hứng thú nên bước tới ngay lập tức.

“Bíp bíp.”

Tiếng thông báo của điện thoại đã vang lên.

Tiếng chuông điện thoại từ trên người Cao Phong vang lên.

Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, Cao Phong chỉ cười, Cao Mỹ Lệ lại có chút hoảng hốt.

Gương mặt vốn dĩ trắng trẻo mềm mại giờ lại trở nên trắng bệch dị thường, phảng phất nét sợ hãi.

Ngay trên vầng trán mịn màng cũng toát ra một lớp mồ hôi mịn.

Cô ta mặc dù không rõ cuối cùng thì Cao Phong đang nắm giữ thứ gì, nhưng hiện tại cô ta không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Cô có vẻ đang rất căng thẳng?”

Cao Phong một bên cầm điện thoại lên, một bên nhẹ giọng hỏi: “Ở đây có cái gì khiến cô sợ sao?”

“Tôi…tôi không có.” Cao Mỹ Lệ sững người, theo bản năng lắc đầu.

“Tôi không hỏi cô.” Cao Phong cười nhạt, mở điện thoại lên.

Liễu Tông Trạch lúc này đang thất thần, tửu lượng dâng lên khiến anh ta càng cảm thấy mơ hồ.