Rể Quý Rể Hiền

Chương 2723



Chương 2723

Nước mắt đỏ như máu, chảy ra từ trong đôi mắt đỏ như máu, chậm rãi chảy dọc theo khóe mắt, kéo thành một đường tơ máu.

Căn phòng chìm vào trong sự im lặng chết chóc.

Nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Tông Trạch lúc này, ngay đến cả Cao Mỹ Lệ cũng chỉ há hốc mồm không nói gì nữa cả.

Tâm anh lúc này đã chết rồi.

Liễu Tông Trạch lúc này đã chết tâm rồi.

Ước chừng hai phút trôi qua, Liễu Tông Trạch chậm rãi thả con dao phay xuống.

“Anh Phong, đây là lần cuối trong cuộc đời này Liễu Tông Trạch tôi gọi anh một tiếng đại ca!”

“Bắt đầu từ bây giờ trở về sau, chúng ta cắt đứt quan hệ, mỗi người một ngả, anh đi con đường xán lạn của anh, tôi đi qua cầu độc mộc của tôi.”

“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi – Liễu Tông Trạch ân đoạn nghĩa tuyệt với Cao Phong anh, không còn tình nghĩa gì nữa!”

Sau khi Liễu Tông Trạch gầm lên, tay trái nắm lấy quần áo của chính mình, tay phải nắm lấy con dao chém xuống.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, lưỡi dao đột nhiên chạm trúng bộ quần áo, roẹt một tiếng vạt áo của bộ đồ trên người đều bị cắt đứt.

Ân đoạn nghĩa tuyệt!

Cắt đứt quan hệ!

Sắc mắt không hề thay đổi kia của Cao Phong, rốt cuộc cũng lộ vẻ xúc động.

Nhưng do dự thật lâu, cuối cùng cũng không nói thêm gì cả.

Mà Long Tuấn Hạo cũng trừng lớn mắt, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại thôi.

Vào lúc này, bất kể là nói cái gì cũng đều không thích hợp.

Một tiếng vang dội, con dao phay trong tay Liễu Tông Trạch cùng với bộ đồ bị cắt rách kia rơi xuống mặt đất.

Liễu Tông Trạch nhìn Cao Phong thật lâu, sau đó chuyển mình nắm lấy tay của Cao Mỹ Lệ đi ra ngoài.

Mặt Cao Phong không chút thay đổi nhìn hai người rời đi, sau đó lắc đầu cười tự chế giễu.

“Anh Phong, rốt cuộc thì anh có xuống tay với Cao Mỹ Lệ hay không?” Đợi hai người đi khỏi, Long Tuấn Hạo cau mày hỏi.

Cao Phong ngẩng đầu lên nhìn Long Tuấn Hạo, trong ánh mắt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Vấn đề này Long Tuấn Hạo đáng ra không nên hỏi.

Nhưng vào khoảnh khắc này, Cao Phong vẫn mở miệng giải thích một câu.

“Người phụ nữ của các cậu, cho dù có cởi hết đồ ra đứng trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không động vào ngay cả một đầu ngón tay.” Giọng điệu của Cao Phong vô cùng bình tĩnh, nhưng cũng vô cùng kiên định.

“Vậy chuyện này…” Long Tuấn Hạo có chút không hiểu.

Kế hoạch lần này vì để tránh cho bí mật khó giữ nếu nhiều người biết được, nên chỉ có Cao Phong và Lâm Vạn Quân biết được.

Vì vậy, ngay đến cả Long Tuấn Hạo cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào.

Long Tuấn Hạo thậm chí còn không thể chắc chắn rằng Cao Mỹ Lệ chính là nội gián.

Dù sao lúc đó khi anh ta nghe lén Cao Mỹ Lệ, chắc chắn không nghe lén được gì cả.

“Cậu đi hỏi chú Lâm Quân đi, tôi đi về trước đây.”

Cao Phong thở dài một tiếng, sau đó chuẩn bị ra ngoài.

“Được!” Long Tuấn Hạo gật đầu nói.

“Anh Trạch, anh nói xem rốt cuộc là ai, hôm nay em sẽ giúp anh đánh chết tên đó ngay tại đây!”

“Đúng vậy, đánh chết chết tên đó! Ông đây mang theo hai trăm viên đạn.”

“Mẹ nó, dám động vào người phụ nữ của anh Trạch.”

Đúng lúc này, dưới lầu vang lên một trận la hét ầm ĩ.

Long Tuấn Hạo đột nhiên trừng lớn mắt, sau đó vội vàng chạy về hướng ban công, ngó nhìn xuống phía dưới.

Cao Phong cũng khẽ dừng lại bước chân, chờ đợi câu trả lời của Long Tuấn Hạo.

Long Tuấn Hạo cúi xuống nhìn, đôi mắt vốn dĩ đã trừng to, giờ lại không nhịn nổi lại càng trừng to thêm.

Lúc này đã có rất nhiều người đứng bên ngoài khách sạn Minh Quân.

Nhìn qua nhìn lại cũng phải có ít nhất năm nghìn người trở lên.

Hơn nữa ở phía xa vẫn còn từng nhóm người một đang hướng về phía này.