Rể Quý Rể Hiền

Chương 2820



Chương 2820

“Không phải đâu chà à, anh rể nói muốn cùng chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên, anh ấy sắp phải đi đến thành phố Đà Nẵng rồi, cho nên mới đích thân xuống bếp.”

“Con nói cha nghe nha, mọi ngày đều là con nấu, còn Tử Hàn rửa bát, con còn rửa chân cho anh rể nữa.” Kim Vũ Kiên bình tĩnh nói.

Câu nói của Kim Vũ Kiên khiến mọi người đều phải bật cười.

Mọi người trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, nghe thấy tiếng Cao Phong xào nấu xì xèo trong bếp, như thể đang quay lại khoảng thời gian trước đây.

Trước đây, tuy điều kiện của gia đình Kim Tuyết Mai không được tốt lắm nhưng ít nhất cả nhà vẫn được quây quần bên nhau.

“Hôm nay hình như là sinh nhật của mẹ con.” Kim Ngọc Hải bỗng nhiên than thở một câu.

“Cha, cha nhỏ tiếng một chút, để anh rể nghe thấy, anh ấy chắc chắn sẽ không vui đâu.” Kim Vũ Kiên nhanh chóng ngăn cản.

“Được, không nói, không nói nữa. Đợi sau khi ăn cơm xong, cha đi thăm bà ấy.” Kim Ngọc Hải nhanh chóng xua tay.

Bọn họ đều biết ân oán giữa Cao Phong và Kiều Thu Vân rất sâu nặng, cho nên mới cố gắng không nhắc đến.

Nhưng hôm nay mọi người đều có mặt ở đây nên không nhịn được mà nhắc đến Kiều Thu Vân.

“Cha, tới lúc đó con sẽ đi cùng cha.” Kim Tuyết Mai nói nhỏ.

Đêm qua, cô đã từng nhắc qua với Cao Phong, nhưng hình như anh chưa nghe được mà đã ngủ mất rồi.

Sau đó, cô cũng không nhắc lại nữa.

Mặc dù cô rất muốn mời Kiều Thu Vân tới đây, nhưng cũng không dám ép buộc Cao Phong làm gì.

Nhắc tới Kiều Thu Vân, bầu không khí không tránh khỏi trầm lặng.

Nhưng bọn họ đều để ý đến cảm nhận của Cao Phong, cho nên không ai nhắc đến chuyện này nữa.

Ban đầu Kiều Thu Vân làm ra rất nhiều chuyện sai trái, Cao Phong không thể tha thứ cho bà ta cũng là lẽ đương nhiên.

“Anh Phong, em dẫn người đến rồi.”

Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một giọng nói kính cẩn.

“Hả?”

Mọi người đều ngơ ngác, còn ai tới nữa vậy?

“Vậy thì vào đi.” Cao Phong ở trong phòng bếp nói to.

“Vâng!”

Mọi người đáp lời, sau đó dẫn theo một người bước vào.

Sáu người Kim Tuyết Mai đều hướng mắt nhìn về phía nhóm người đi vào.

Bốn thanh niên mặc áo đen dẫn theo một người đội khăn trùm đầu từ từ bước vào.

Nhìn trang phục của người đến, Kim Ngọc Hải và hai chị em Kim Tuyết Mai lập tức trừng to mắt.

Lúc này, Cao Phong cũng mỉm cười, chậm rãi đi ra khỏi phòng bếp.

“Bất ngờ không? Hy vọng mọi người có thể vui vẻ.” Cao Phong cười nói.

“Là…là mẹ.”

Kim Vũ Kiên mở to mắt, miệng run rẩy.

Trước đó, Kiều Thu Vân đã bị bịt kín mắt, không hề biết mình bị dẫn tới đâu.

Lúc này, bà ta mới tỉnh lại đã vội hét lớn: “Thả tôi ra! Các người mau thả tôi ra!”

“Roạt!”

Khăn trùm đầu được kéo ra, Kiều Thu Vân cũng không thèm nhìn cảnh tượng trước mặt, mà trực tiếp nhào đến cắn người đứng cạnh.

“Mẹ!”

Kim Tuyết Mai bỗng nhiên kêu lên.

“Xoạt!”

Động tác của Kiều Thu Vân bỗng nhiên cứng đờ, sau đó bà ta quay lại một cách cứng nhắc nhìn về phía phòng khách.

Quan sát hoàn cảnh nơi đây, quan sát những người có mặt ở đây.

Sau đó, đồng tử của bà ta co lại.

Giống như đang nằm mơ.

Kiều Thu Vân lập tức dụi mắt, sau đó lại nhìn mọi người, lại giơ tay tát vào mặt mình.

Đau quá, hình như không phải mơ.