Rể Quý Rể Hiền

Chương 2821



Chương 2821

“Mẹ!” Kim Vũ Kiên cũng kêu lên.

“Thu Vân.” Kim Ngọc Khải và bà cụ Kim rất kinh ngạc, giọng điệu có chút mơ hồ.

Cuối cùng Kiều Thu Vân cũng nhận ra đây, đây không phải là mơ.

“Mẹ, mẹ đến rồi, mẹ thật sự đến rồi!”

Kim Tuyết Mai vô cùng kích động, xoay người muốn chạy đến đón Kiều Thu Vân.

Nhưng đi được hai bước, cô bỗng nhiên dừng lại, đi đến gần Cao Phong, hôn một cái thật kêu lên má anh.

“Ông xã, yêu anh rất nhiều! Anh đối tốt với em quá đi!”

Sau khi hôn xong, Kim Tuyết Mai mới bước về hướng Kiều Thu Vân, vẻ mặt vô cùng kích động.

“Anh rể, em cũng rất yêu anh.”

Kim Vũ Kiên không nói không rằng, bước đến gần Cao Phong, hôn một cái vào bên má còn lại.

Cao Tử Hàn trừng to mắt, cảm thấy không phục liền nói: “Ai cũng hôn rồi, em cũng phải hôn mới được.”

“Chụt!”

Trong nháy mắt, mặt Cao Phong xuất hiện ba vết son.

“Cái này…”

Cao Phóng lấy tay đỡ trán, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt nhìn về hướng Kim Ngọc Hải và những người khác.

Hơn nữa không tự chủ mà lùi hai bước về sau.

“Phong đừng sợ, cha sẽ không hôn đâu.” Kim Ngọc Hải nhịn cười, sau đó cũng đến trước mặt Kiều Thu Vân.

Bà cụ Kim gõ gõ cây gậy, nói: “Tốt, tốt quá rồi!”

Đây mới thực sự là một gia đình đoàn tụ!

Đồng thời, trong lòng bà ấy cũng không thôi cảm thán cho tấm lòng bao dung của Cao Phong.

“Tuyết Mai, Vũ Kiên, Lão Kim, tôi thật không ngờ…không ngờ rằng có thể đến đây.”

Kiều Thu Vân kích động đến mức không biết nói gì, nước mắt chảy dài.

“Mẹ à, là Cao Phong đón mẹ đến đấy.” Kim Tuyết Mai nhẹ giọng nói.

“Cao Phong.” Kiều Thu Vân ngây người, sau đó nhìn về phía Cao Phong hơn mười giây.

“Cao Phong, mẹ…mẹ xin lỗi con!”

Một tiếng thở dài đã nói ra hết tiếng lòng mà Kiều Thu Vân cất giữ bấy lâu nay.

Cũng là lần đầu tiên bà ta xin lỗi Cao Phong một cách chân thành như thế.

“Đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.” Cao Phong khẽ xua tay.

Đã qua rồi.

Đừng nhắc lại nữa.

Sáu chữ đơn giản này lại khiến Kiều Thu Vân cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chỉ ước gì có một cái lỗ để chui xuống.

Tấm lòng khoan dung như vậy càng khiến Kiều Thu Vân xấu hổ không ngẩng đầu lên được.

“Cậu Phong, đây là thứ mà cậu cần!”

Hai thanh niên mặc áo đen bước vào, mang theo một hộp bánh sinh nhật to tướng đặt trên bàn trong phòng khách.

Nhìn thấy một màn này, mọi người lại một lần nữa sững sờ.

Thì ra Cao Phong đã chuẩn bị từ sớm nhưng không nói cho bọn họ biết, ngược lại anh muốn chuẩn bị cho bọn họ một bất ngờ.

Trong lòng mọi người vô cùng cảm động, nhưng đồng thời cũng càng cảm thấy hổ thẹn.

Bọn họ thật sự khó mà sánh được với tấm lòng của Cao Phong.

Trong lòng Kim Tuyết Mai càng phức tạp hơn.

Tối qua khi cô nói chuyện này với Cao Phong, cô cứ nghĩ rằng anh không để ý tới.

Bây giờ nghĩ lại, mỗi câu mà cô nói ra Cao Phong đều ghi nhớ trong lòng.

Hơn nữa, để làm cho cô vui, cho dù bản thân anh phải chịu thỏa hiệp rất nhiều nhưng anh cũng không hề do dự.

Làm sao cô có thể không yêu một người đàn ông như vậy đây?

“Vốn dĩ muốn đến căn nhà mà trước kia chúng ta từng sinh sống, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Mai giờ đây không tiện đi lại nên không đi nữa.”

“Bởi vậy mới tổ chức sinh nhật tại đây, cơm sắp chín rồi, mọi người chờ một chút.”