Rể Quý Rể Hiền

Chương 2835



Chương 2835

Mà binh sĩ họ Cao ở trên đảo thì khóc lóc nỉ non, bị giết bị đánh tơi bời.

“Lên đảo cho tôi! Mẹ kiếp! Quét ngang một đường đi!”

“Qua một hiệp mà không chiếm được đảo phía đông của nhà họ Cao thì tất cả đều nhảy xuống biển tự sát đi!”

Long Tuấn Hạo hét lớn một tiếng, đợi tàu cập bến, nhảy xuống đầu tiên.

Giết, giết một cách thống khoái.

Tàn sát sạch sẽ.

“Đùng đùng đùng!”

Vô số binh sĩ Phong Hạo rất nhanh đã khiêng súng rời thuyền, giống như vượt qua bằng sức mạnh của mình, lúc nhúc tràn lên bờ.

“Vào đội hình chiến đấu, một đội súng máy, lên trên cho tôi!”

Cao Phong ngồi ở trên máy bay, cầm bộ đàm trong tay tự mình đốc chiến.

“Đội cầm súng máy nghe lệnh, đi lên đi!”

Long Tuấn Hạo làm theo lệnh, người tiên phong lúc này lập tức phất cờ, đổi cờ tín hiệu.

Những cách vung cờ khác nhau, đại biểu cho ý nghĩa khác nhau.

Như vậy thì có thể tránh khỏi chuyện, có binh sĩ không nghe được mệnh lệnh mà phán đoán sai lầm.

Chỉ cần cờ to không đổ, vậy thì có thể tiếp tục chiến đấu.

Cờ chiến chính là linh hồn!

Linh hồn bất diệt, đội ngũ bất tử!

“Giết!”

Hơn ba trăm xạ thủ của đội súng máy đều cao lớn vạm vỡ.

Súng máy hạng nặng rất nặng, hơn nữa túi đạn cực dài cũng phải hơn trăm cân.

Nếu đổi thành người bình thường thật đúng là không thể ôm nó mà di chuyển.

“Súng tiểu liên đi theo yểm trợ ở hai bên cánh trái phải, hoả tiễn RPG đi phía sau chuẩn bị đi!”

Hai mắt Cao Phong như điện, quét ngang chiến trường, hạ lệnh một lần nữa!

Trong nháy mắt tất cả binh sĩ bắt đầu thay đổi trận hình, tay xạ thủ cầm súng máy đi đầu, hai bên cánh được yểm trợ bằng đội súng tiểu liên với tốc độ bắn cực nhanh.

Hoả tiễn RPG phía sau tuỳ thời đợi lệnh, ứng phó với những tình huống đột phát.

“Bùm bùm bùm bùm bùm!”

Một viên đạn của Long Tuấn Hạo quét ra, trong nháy mắt làm bật tung đất đá trên mặt đất.

“Xông lên!”

Một hiệu lệnh muôn ngựa rong ruổi.

Tiếng súng ngập tràn, nhiều đến nỗi điếc tai.

Những binh sĩ còn lại của nhà họ Cao ở đảo phía đông cuối cùng cũng đã lấy được vũ khí mạnh.

Mỗi thứ đều cực kỳ mới, đồng thời cũng không phải là do Việt Nam chế tạo, mà toàn bộ đều đến từ nước ngoài.

Vì Cao Anh Hạo muốn nâng cao lực lượng vũ trang trong tay, thật đúng là hao tốn một cái giá lớn.

Dựa vào vô số quan hệ, tìm được một lượng lớn tiền tài, mới tìm được một vũ khí mạnh như vậy ở nước ngoài.

“Tin tức phát ra ngoài chưa, còi báo động đâu?”

Một tên sĩ quan phụ tá nhà họ Cao la lớn.

“Sĩ quan phụ tá, còi báo động bị bắn rơi rồi, tôi đang gọi điện thoại, nhưng không ai nghe máy cả!”

Một gã binh sĩ họ Cao trốn bên trong chiến hào, vẻ mặt kinh hoảng báo cáo.

“Mẹ nó! Đừng đánh nữa, trước tiên nghênh chiến đã!”

Sĩ quan phụ tá hô to một tiếng, cầm vũ khí mạnh trong tay, bắt đầu điên cuồng phản kích.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Lúc này bọn họ chỉ còn lại không đến năm trăm người, đối mặt với hơn nghìn binh sĩ Phong Hạo trang bị đầy đủ vũ khí, rõ ràng không đáng chú ý.

“Bùm bùm bùm bùm bùm!”

Tiếng súng không ngừng vang lên và không ngừng có người ngã xuống.

Lực công kích của binh sĩ Phong Hạo thật sự là quá mạnh và quá dày đặc.

Vô số vũ khí mạnh đồng loạt bắn đạn ra tạo thành một sự công kích dày đặc.