Rể Quý Rể Hiền

Chương 2836



Chương 2836

Vô số viên đạn hình thành một lưới lớn, che khuất bầu trời, bao phủ hết đầu của binh sĩ nhà họ Cao.

Hoặc có thể nói như là một làn sóng xung kích quét ngang qua, giống như một cơn lốc xoáy dữ dội, dính phải là chết ngay lập tức, đụng cái là bị thương ngay.

Không đỡ được, thật sự không đỡ được!

Những binh sĩ trên đảo phía đông nhà họ Cao đối mặt với hoả lực mạnh như vậy, chỉ cần dám mạo hiểm thì trong nháy mắt sẽ bị đạn bắn loạn bắn chết ngay lập tức.

Nhưng dẫu gì cũng là binh sĩ từng được huấn luyện, cho dù biết rõ không địch lại, họ vẫn phải tiếp tục phản kháng.

“Ông đây có nhiều người, súng nhiều, đạn nhiều!”

“Hôm nay sẽ cho các người ăn no đạn!”

Cao Phong hừ lạnh, đang ở trên cao hô to một tiếng: “Đội súng máy một tạm lui xuống lắp đạn, đội hai tiến lên! Giết cho tôi! Đạn hôm nay dùng thoải mái, không lấy tiền!”

“Rắc Rắc Rào rào!”

Một đội ba trăm thành viên ôm súng máy chấn động trong lòng, không nói hai lời lập tức thu súng.

Số lượng đạn của bọn họ quả thực đã sắp chạm đến đấy, mà lắp đạn cũng cần một ít thời gian, Cao Phong ra lệnh rút lui cực kỳ đúng lúc.

Chỉ có thể nói, Cao Phong đang ở trên không trung, ánh mắt tinh tường, điều khiển tính toán vô cùng chuẩn xác.

Đội súng máy hai đang đợi lệnh, không nói hai lời giơ súng lên, điên cuồng bóp cò.

Viên đạn vàng lóng lánh, tung bay bốn phía, rơi đầy đất, lúc rơi xuống đất còn tạo ra những tiếng kêu thanh thuý.

Hình thành nên một cái lưới hoả lực, cũng có thể lấy mạng hàng trăm hàng nghìn người.

“Sĩ quan phụ tá! Không chống nổi nữa rồi, làm sao bây giờ đây?”

Một gã binh sĩ của nhà họ Cao thất kinh, núp thật kín ở trong chiến hào, miệng hô mà không theo trình tự nào.

“Mẹ nhà nó! Không chịu nổi cũng phải chịu, các người muốn chết phải không?!”

“Không muốn chết thì đánh đi! Đánh mạnh vào!”

Sĩ quan phụ tá cầm trong tay một cây súng tiểu liên kiểu mới, được gọi là một vũ khí khí thế tận trời, không nói hai lời liền đứng lên bóp cò.

“Lộc cộc lộc cộc!”

Nhưng, anh ta vừa mới bắn không đến ba viên, lưới hoả lực của đám người Long Tuấn Hạo đã lập tức bao trùm lấy hắn ta.

“Phụt! Phụt! Phụt!”

Tiếng viên đạn xuyên qua thân thể, vang lên liên tiếp hai ba lần không ngừng.

Cơ thể của tên sĩ quan phụ tá này, chỉ trong nháy mắt đã bị bắn thành cái sàng.

Máu me giàn giụa, đồ mặc trên người cũng đã bị nhuộm đỏ.

“Phù phù!”

Sĩ quan phụ tá trợn to hai mắt, phù phù vài tiếng rồi té ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Nhưng hôm nay đối với Cao Phong mà nói, anh không cần địch nhắm mắt, anh chỉ cần địch đi tìm chết, vậy là đủ rồi!

“Tiếp tục tiến lên đi! Định nấp trong chiến hào đúng không?”

Cao Phong cười lạnh một tiếng, quát to: “Long Tuấn Hạo, lập tức vác hoả lực của cậu tới, bắn một trận, dọn sạch chiến hào cho tôi!”

“Được! Anh Phong!”

Long Tuấn Hạo lúc này giống như uống thuốc kích thích, ở chiến trường cũng không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn vô cùng kích động.

Đối với Long Tuấn Hạo mà nói, vừa vào chiến trường, anh ta sẽ hưng phấn không có cách nào tự kiềm chế.

“Ầm ầm!”

Một cái rương gỗ lại được mang lên, đặt nhẹ xuống.

Long Tuấn Hạo dẫn dắt mấy người bước lên trước, trực tiếp gỡ rương gỗ ra.

Trong rương gỗ, có một lớp cỏ khô được lót ở dưới, bên trên đặt một ống pháo đen nhánh, còn có cả đạn dược.

“Mẹ nó!”

Những binh sĩ thành phố Hà Nội nhìn mà bối rối, bọn họ đã gặp tình hình như vậy bao giờ đâu?