Rể Quý Rể Hiền

Chương 2909



Chương 2909

Cao Phong mỉm cười, tay ra hiệu dừng.

Vui vẻ, kích động, hưng phấn, cũng là điều đương nhiên.

Cuộc chiến đã giành được thắng lợi, thù lớn đã báo, mỗi người bây giờ, đều có tư cách vui vẻ.

“Ban đầu, tôi định để Jason vận chuyển hai nghìn tỷ tiền mặt tới, nhưng, lúc ấy tôi xem nhẹ, hai nghìn tỷ có là bao nhiêu.”

“Cho nên, đổi hết sang đô la Mỹ, ở bên cạnh tôi đây, có bốn trăm tỉ đô la Mỹ.”

Cao Phong nói xong, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.

Bốn trăm tỉ đô la Mỹ.

Tính ra, so với hai nghìn tỷ tiền mặt Việt Nam, còn nhiều hơn rất nhiều!

Nhiều tiền như thế, Cao Phong nói phát là phát, mẹ nó anh là địa chủ không có tính người à?

Không, đây không phải địa chủ, người này phải là một tỷ phú mới đúng?

“Tôi hỏi này, các binh sĩ, muốn hay không muốn?”

Cao Phong nghiêm trang nhìn mấy chục nghìn binh sĩ Phong Hạo hoi.

“Muốn! Rất là muốn!”

“Rất là muốn!”

Mấy chục nghìn người kêu la ầm trời, trên mặt là vẻ thoải mái tươi cười.

“Muốn? Muốn còn không mau đến lấy đi!”

“Đến đây! Bắt đầu, bây giờ, thắng lợi thuộc về mọi người, tiền, cũng của mọi người.”

“Vui chơi, cũng là mọi người, thưởng!”

Cao Phong cười ha ha, bước xuống khỏi chỗ cao.

“Ầm!”

Trong thoáng chốc, mấy chục nghìn người như hóa thành sói đói, đỏ mắt nhào lên.

“Chết tiệt! Anh Phong bảo cướp phần thưởng chứ không phải nổ súng! Mẹ nó bỏ súng xuống!”

“Thằng dở người này, mày cướp cò thử xem, bố lại đấm cho giờ.”

“Cút! Tiền này của bố mày, đừng có thằng nào léng phéng nhá…”

“Ai đéo tranh là thằng ngu, tránh ra để tôi cởi áo khoác gom thêm tiền nào.”

Mấy chục nghìn người như chấu chấu đi qua, nhìn không thấy điểm dừng, đều hướng đến chỗ đô la Mỹ chất như ngọn núi nhỏ đằng kia.

Giải phóng sau chiến tranh, điên cuồng sau chiến tranh.

“Anh Phong thật lợi hại! Anh Phong quá rich!”

“Anh Phong thật lợi hại! Anh Phong siêu giàu!”

Tất cả mọi người hô lớn về ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ kia.

Ngay cả Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng điên cuồng lao đến.

Kỳ thật trong mắt hai người Long Tuấn Hạo, tiền tài quả thật không tính là cái gì.

Nhưng lúc này, họ cũng vào đó góp vui, điên cuồng gào thét đi tranh đoạt.

“Cút! Không biết ông đây bị thương sao? Là ai dám giẫm đùi vào tôi?” Long Tuấn Hạo gào lên tiếng.

“Long Tuấn Hạo cậu mau dừng lại, má nó, con mẹ nó cậu đạp đầu tôi rồi, mau đứng lên cho tôi, khốn kiếp!”

Dưới chân Long Tuấn Hạo truyền đến tiếng gọi ỉ ôi yếu ớt của Liễu Tông Trạch.

“Con mẹ nó! Liễu Tông Trạch, cậu đứng lên nhanh, đừng để bị đạp chết đấy!”

Long Hạo Hiên thấy mà hãi, vội vàng kéo Liễu Tông Trạch lên.

“Đống tiền này nhìn là đủ hiểu không thể có được rồi, con mẹ nó đúng thật là đang liều mạng!”

Từ trên xuống dưới của Liễu Tông Trạch toàn dấu chân, anh ta lau mặt, vội vàng đi ra ngoài.

“Không phải, tôi không sao, cậu nói linh tinh gì thế?”

“Tôi còn đang tự hỏi cái gì đang đè lên chân tôi, hóa ra là đầu của cậu.”

“Cậu nói cậu không sao, thế tự dưng cúi người bên dưới chân người tôi làm gì?” Long Tuấn Hạo còn chưa phục.

“Con mẹ nó, là tôi muốn cúi sao? Tôi còn có thể khống chế được mình à? Một đám súc vật!” Liễu Tông Trạch tức giận, bất bình đứng bên cạnh Cao Phong.

Mọi người đứng chung một chỗ, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên kia, nhịn không được mà bật cười.

Lý Khải Kiệt kẹp xì gà giữa hai ngón tay, cảm thán nói: “Cậu Phong, tôi biết Việt Nam các cậu có hai cái gọi là như sói như hổ, sĩ khí bừng bừng…”