Rể Quý Rể Hiền

Chương 2916



Chương 2916

Nhưng tới tận lúc này vẫn chưa có bất kì kẻ nào chạy tới thần phục.

Thủ đoạn cường thế giống như Cao Phong đây, ở thành phố Đà Nẵng này có vẻ như chả có tác dụng gì.

Nếu là ở thành phố Hà Nội, Cao Phong chỉ cần nói một lời, thì trong vòng 10 phút, tất cả những người được xưng là ông lớn của thành phố Hà Nội đã thành thật tới trình diện rồi.

“Mặc kệ nước có sâu hay không, tôi chỉ cần họ thần phục tôi.”

“Xem ra, nhà họ Cao chúng tôi đã lâu không xuất hiện thế hệ xuất chúng, còn bị cái tên Cao Anh Hạo thiểu năng kia liên lụy, đã sớm đánh mất uy phong và vinh quang của ngày xưa rồi.”

“Vậy hôm nay, để tôi đây trọng trấn vinh quang khi xưa của nhà họ Cao đi.”

“Vốn còn nghĩ, nếu bọn họ thành thật chạy qua đây, tôi sẽ không nói thêm gì nữa.”

“Bây giờ tôi đã đổi ý rồi, đến là phải quỳ xuống, nếu qua mười giờ tối còn chưa đến, thì cứ trễ một tiếng, dập đầu một lần.”

Cao Phong thong thả thưởng trà, khí tức trên người vô cùng tĩnh lặng, lại cho người ta một cảm giác vô cùng cường thế.

“Anh Phong, nếu họ không quỳ thì sao?” Long Tuấn Hạo hơi nhíu mày.

“Bọn họ sẽ phải quỳ.” Khóe miệng Cao Phong nhếch lên đầy tự tin, đôi mắt nhìn về phong cảnh nơi xa.

“Như vậy có phải không đúng lắm không? Trong lòng bọn họ sẽ không chịu phục đâu?” Long Tuấn Hạo thắc mắc.

Liễu Tông Trạch cũng hơi nhíu mày, Cao Phong trước giờ đều lấy đức phục người, trừ khi gặp phải kẻ thù thì mới dùng sức mạnh để chèn ép như vầy.

Nếu hôm nay thật sự làm như vậy, quả thực hơi mạnh tay rồi…

Ngay cả Liễu Tông Trạch cũng cảm thấy làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không.

“Tôi không cần bọn họ tâm phục khẩu phục.”

Cao Phong vừa nói, vừa từ từ đứng dậy, đi tới cửa sổ sát sàn, nói: “Tôi chỉ cần mỗi lần bọn họ thấy người nhà họ Cao, thì phải kẹp chặt cái đuôi, làm một người thành thật, thế là đủ rồi.”

“Từ nay về sau, người ở thành phố Đà Nẵng rộng lớn này mà thấy người nhà họ Cao tôi đây, thì phải quỳ xuống, nhất định phải quỳ xuống.”

Một lời nói ra khiến cả Liễu Tông Trạch lẫn Long Tuấn Hạo đều ngây ngốc.

Hai người họ cảm thấy, Cao Phong bây giờ, điên cuồng không chỉ một chút thôi đâu.

Có thể anh còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi trạng thái lúc trước.

Nhưng mà không thể không đồng ý rằng, phương pháp như vầy quả thật là hữu hiệu nhất.

Làm một người tâm phục khẩu phục mình là chuyện rất khó, hơn nữa còn cần một quá trình lâu dài.

Nhưng nếu khiến một người sợ hãi mình, vậy thì đơn giản hơn nhiều lắm.

Chỉ cần mình đủ mạnh, nắm tay đủ cứng, tự nhiên có thể dễ dàng khiến vô số người khiếp sợ.

“Hai cậu nói đi, thành phố Đà Nẵng rộng lớn như vầy này, thế lực lớn nhỏ cũng phải tới hàng trăm, chẳng lẽ tôi phải đích thân tới thăm từng nhà một, ăn nói khép nép, thành khẩn thuyết phục họ gia nhập nhà họ Cao chúng tôi à?”

“Nực cười! Tôi không rảnh rỗi tới vậy.” Cao Phong ung dung nói, giọng điệu đầy sự mỉa mai.

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Với tình hình của thành phố Đà Nẵng bây giờ, phải dùng phương pháp như này mới được.

Hai người Long Tuấn Hạo gật đầu, không nói thêm gì.

Bọn họ chỉ cần chấp hành tốt mệnh lệnh của Cao Phong là đủ rồi.

Bốn giờ bốn mươi phút chiều.

Từ cao ốc Minh Châu lại phát ra thông báo tới khắp thành phố Đà Nẵng.

“Tất cả thế lực ở thành phố Đà Nẵng mau đến cao ốc Minh Châu quỳ xuống đầu hàng!”

“Nếu quá mười giờ thì cứ trễ 1 tiếng, dập đầu một lần!”

Thông báo kêu gọi đầu hàng vừa phát ra, cả thành phố Đà Nẵng lập tức nổ tung.

Trong thời gian một buổi chiều, nhà họ Cao thế mà đã phát hai cái thông báo kêu gọi đầu hàng.

Lần đầu tiên là yêu cầu toàn bộ thế lực trong thành phố Đà Nẵng đến thần phục, tới lần thứ hai lại biến thành yêu cầu tất cả thể lực phải quỳ xuống phục tùng?

Đây là điên cuồng tới mức nào mới dám phát ngôn như vậy chứ?

Tình hình này là muốn tuyên chiến với toàn thành phố Đà Nẵng sao?

Tuyên chiến với cả một tòa thành…

Là nhà họ Cao bị điên, hay là não bị úng nước đây?

Cho nên, thông báo này chẳng những không dọa được mấy thế lực lớn nhỏ ở thành phố Đà Nẵng, ngược lại còn khiến bọn họ cực kỳ phẫn nộ.