Rể Quý Rể Hiền

Chương 2917



Chương 2917

“Nhà họ Cao quá mức ngông cuồng rồi, không coi chúng ta là người đúng không?”

“Không đi! Ai cũng không được đi! Để tôi xem nhà họ Cao có thể làm gì chúng ta!”

“Nhà họ Cao đúng là ngạo mạn, chúng ta thành lập liên minh chống Cao, đuổi họ phải cút khỏi thành phố Đà Nẵng, chạy về hải phận của nhà họ Cao đi!”

“Đúng! Nhà họ Cao mau chạy về hải phận của nhà họ Cao đi, thành phố Đà Nẵng không phải nơi các người có thể duỗi tay vào đâu.”

Vòng thượng lưu ở thành phố Đà Nẵng lập tức nhốn nháo cả lên.

Một đám hiên ngang oai vệ, nói đến nước miếng tung bay, thiếu điều không chạy tới hải phận của nhà họ Cao để phân cao thấp nữa thôi.

Cự phú, thế lực ngầm, tập đoàn lớn, cùng với một số dòng họ lâu đời ở thành phố Đà Nẵng quyết định kết hợp lại với nhau, thành lập “Liên minh chống Cao”.

Xem ra, là muốn đấu một trận với nhà họ Cao đây.

Trong số những người kết hợp lại có cả dòng họ Mai từng hứa hôn từ bé với Cao Phong nữa.

Các thế lực lớn nhỏ bắt đầu buông lời mỉa mai.

“Nhà họ Cao các người nếu có bản lĩnh thì giết chúng ta đi.”

“Không có bản lĩnh thì đừng nên phát ngôn bừa bãi.”

Nghe thấy mấy lời này, Cao Phong chỉ nhếch mép cười, anh không cảm thấy giận dữ chút nào.

Qua thu rồi, châu chấu có khả năng nhảy được bao lâu đây?

Thời gian trôi qua từng giây.

Chẳng mấy chốc đã hơn chín rưỡi tối, gần mười giờ.

Nhưng đến tận lúc này, vẫn không có một thế lực nào ở thành phố Đà Nẵng chịu đến quỳ xuống xin hàng.

“Anh Phong, em thấy bọn họ thật sự có ý định đối nghịch với chúng ta.”

“Không thì bây giờ em dẫn người qua đó dạy dỗ họ một chút?” Con buôn trục lợi nhờ chiến tranh như Long Tuấn Hạo đã thấy hơi khó chịu rồi đấy.

“Lời nói ra như bát nước đổ đi, nếu đã cho họ tới mười hai giờ, vậy thì chờ đến mười hai giờ.”

“Sau mười hai giờ, các cậu hãy hành động.” Cao Phong ung dung nghịch tay áo, không chút bận tâm.

Long Tuấn Hạo gật đầu, không nói gì nữa.

Thời gian lại yên lặng trôi qua.

Cả thành phố Đà Nẵng đều lâm vào tâm bão của cơn lốc xoáy này.

Ai cùng không ngờ, mục tiêu lần này của Cao Phong, không chỉ là tiếp nhận hải phận thuộc về nhà họ Cao, mà còn muốn một hồi trống tăng lên khí thế, triệt hạ thành phố Đà Nẵng.

Không thể không nói, tham vọng của Cao Phong rất lớn.

Nhưng anh có thể thành công hay không, ai cũng không dám đoán trước.

Đồng hồ rất nhanh đã điểm mười hai giờ khuya.

Toàn bộ thế lực ở thành phố Đà Nẵng vẫn không có ai chịu đến thần phục.

Đồng hồ vừa nhích qua mười hai giờ, đám người Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành, Cao Quang Minh, Lý Anh Quân, Khúc Đại Minh, tất cả tự động dẫn theo đàn em ra trận.

“Anh Phong nói rằng, hôm nay, phải đánh cho toàn bộ thành phố Đà Nẵng tan tác.”

Long Tuấn Hạo làm đầu tàu gương mẫu, mang theo hai ngàn chiến sĩ, xuất phát hướng về phía mục tiêu.

Đám người Liễu Tông Trạch, Lý Nghị Quân và một số sĩ quan phụ tá có chức vị không thấp, mỗi người mang theo một tiểu đội, đồng loạt xuất phát.

Cùng lúc đó, nhân viên bên ngoài cao ốc Minh Châu lập tức giải tán.

Những người này, giống như thanh gươm sắc bén bay thẳng về phía trái tim của thành phố Đà Nẵng, hung hăng đâm cho nó một nhát.

Tựa như, vạn tiễn xuyên tim.

Đến cuối cùng sẽ mang lại hiệu quả gì, tạm thời còn không biết rõ.

Cũng vào lúc này, tất cả thế lực lớn nhỏ ở thành phố Đà Nẵng đang cười ha ha.

Bởi vì, vào buổi sáng, nhà họ Cao từng nói, qua mười hai giờ đêm, nếu còn không chịu thần phục, thì sẽ trừng phạt bọn họ.

Nhưng hiện tại đã qua mười hai giờ mà Cao Phong vẫn không làm gì bọn họ, bọn họ vẫn còn đang sống nhăn răng đây.

Thử hỏi làm sao mà họ không sung sướng cười to được chứ?

Chỉ chớp mắt, vô số lời nói mỉa mai trào phúng được thốt ra.

“Rốt cuộc, nhà họ Cao chỉ là đồ cáo mượn oai hùm, cầm lông gà mà cứ tưởng lệnh tiễn thôi chứ gì?”