Rể Quý Rể Hiền

Chương 2980



Chương 2980

Lúc này, bỗng nhiên Lâm Vạn Quân không nhịn được mà nghĩ, quả thật ông ta cũng có việc đang giấu Cao Phong…

Nhưng hình như Cao Phong cũng đồng thời có chuyện giấu ông ta.

Giống như chuyện liên quan đến gia thế của nhà họ Diệp ở Thủ đô, Cao Phong rất chắc chắn việc nhà họ Diệp sẽ giúp anh đến cùng?

Nếu Kim Tuyết Mai thật sự chỉ là người quen cũ của Diệp Thiên Long thì liệu Diệp Thiên Long có vì nể tình Kim Tuyết Mai mà dùng hết sức giúp đỡ Cao Phong không?

Lâm Vạn Quân nghĩ mãi mà không rõ, ông ta vẫn luôn cảm thấy có thể Cao Phong biết nhiều chuyện hơn ông ta một chút.

Tóm lại, hiện tại ông ta cũng không hiểu rõ nổi Cao Phong.

“Anh Phong, ném hay là không?” Long Tuấn Hạo quay đầu hỏi.

Cao Phong nhìn ra xa một chút rồi cười nhạt nói “Đừng vội, có người đến kìa.”

Quả nhiên không khác với những gì anh dự đoán!

Người đứng đằng sau kế hoạch thật sự đã đến rồi!

Lúc này ở xa xa trên hải vực đã có một chiếc thuyền lớn đi tới.

Đồng thời ở trên chiếc thuyền này còn được đánh số đặc biệt.

Điều này nói rõ đó là thuyền thuộc nhà nước.

Tốc độ của chiếc thuyền được đánh số không chậm, nhanh chóng lướt đi trên nước, tới gần đảo trung tâm của nhà họ Cao.

Cao Phong cười nhạt một tiếng, cất bước tiến lên đứng ở bên bờ biển.

“Cao Kình Thiên, mày nhất định phải chết! Mày chết chắc rồi!”

Viên Hoàng Duy hơi nghiến răng, lạnh lùng nhìn Cao Phong nói.

Cao Phong cũng không trả lời mà cứ vậy nhìn chiếc thuyền kia chậm rãi cập bờ, sau đó một đám người đi ra boong tàu.

Mỗi người đều mặc đồ vest được đặt may riêng, dáng vẻ sang trọng, khí thế ngất trời.

“Ôi!”

Thấy cảnh này, đám người Mai Hoàng Thiên trừng to mắt trong nháy mắt, trong lòng cảm thấy hồi hộp.

“Xong đời rồi! Cao Kình Thiên anh ta xong đời thật rồi!” Mai Quỳnh Như không nhịn được mà tự lẩm bẩm.

Không chỉ là cô, mấy trăm người thuộc các thế lực khác nhau ở Thành phố Đà Nẵng cũng thầm nghĩ chỉ sợ hôm nay nhà họ Cao khó mà thoát khỏi chuyện này!

Dám gây chuyện thì vẫn chưa tính là gì.

Mấu chốt là sau khi gây ra chuyện anh có năng lực dọn dẹp những chuyện mình gây ra không, như vậy mới là giỏi thật.

Bây giờ phải xem thử Cao Phong có thể thu xếp được chuyện này hay không.

Lúc này ở trên boong tàu, những ông lão có địa vị rất cao lần lượt đi ra.

Hết người này tới người khác, đại bộ phận đều là người nhà của mấy cậu ấm này.

Mà bây giờ, Cao Phong không chỉ đánh con cháu của bọn họ mà còn ném bọn chúng xuống biển cho cá mập ăn, chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?

Đám người chậm rãi xuống thuyền, đi đầu là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên mặc đồ vest được đặt may riêng, dáng vẻ sang trọng, trên mặt bẩm sinh đã mang vẻ nghiêm nghị.

Những người khác đang đi ở trên đường cũng là những người có dáng vẻ rất sang trọng, xem ra bọn họ có chức vị rất cao.

Giữa ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, bọn họ vẫn tỏ ra tự tin và nghiêm nghị, làm cho người ta nỗi lòng tôn kính.

Đi giữa đám người là một quan chức cấp cao của Thành phố Đà Nẵng, Viên Văn Bân!

“Cậu Cao, nghe nói hôm nay là ngày vui của nhà họ Cao, chúng tôi cũng đến đây để uống rượu mừng.”

Viên Văn Bân hiền lành cười ha ha một tiếng.

“Hoan nghênh mọi người đã đến hải vực của nhà họ Cao, có khách tới, mang rượu ngon lên đây!” Cao Phong vỗ nhẹ tay cười nói.

Câu nói kế tiếp, Cao Phong không hề tỏ vẻ gì, nhưng người nào hiểu biết thì đương nhiên sẽ hiểu.

“Tốt quá! Tốt quá!”

Viên Văn Bân mỉm cười, dẫn những nhân vật tai to mặt lớn làm trong nhà nước cất bước xuống thuyền.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lại sững sờ.

Mười cậu ấm đang đồng loạt quỳ trên mặt đất, trên mặt còn có vết thương.