Rể Quý Rể Hiền

Chương 2981



Chương 2981

“Chú hai, cứu con!” Viên Hoàng Duy vội vã kêu lên một tiếng.

Viên Văn Bân quay đầu nhìn lại, lúc này mới thấy được dáng vẻ thê thảm bây giờ của Viên Hoàng Duy.

Trán chảy máu, mũi cũng chảy máu, đơn giản là muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu thê thảm.

“Hoàng Duy, chuyện gì xảy ra vậy?”

Viên Văn Bân cất bước tiến lên, đi tới trước mặt Viên Hoàng Duy, Long Tuấn Hạo hừ lạnh một tiếng buông tay ra.

Mà những viên chức khác cũng tìm đến con cháu của mình, dìu bọn họ đức lên đứng lên.

Ngay sau đó, bọn họ đều dùng vẻ mặt không vui nhìn về phía Cao Phong.

“Cậu Phong, cậu không biết mấy đứa này à?” Viên Văn Bân dùng một tay đỡ lấy Viên Hoàng Duy, vừa quay đầu nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong cười.

Viên Văn Bân nói bóng nói gió nhưng ẩn ý ở bên trong rất rõ ràng.

Anh không biết Viên Hoàng Duy cho nên anh mới dám đánh bọn họ.

Nhưng anh sẽ nhanh chóng biết được thân phận của bọn họ thôi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.

“Biết chứ, biết chứ, cậu chủ của Thành phố Đà Nẵng mà, tài giỏi lắm.” Cao Phong tùy tiện phất tay trả lời.

Câu nói này làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Tên Cao Kình Thiên này, Viên Văn Bân giúp anh mà anh cũng dám không nhận?

Viên Văn Bân cũng hơi sững sờ, ông ta không ngờ rằng Cao Phong lại thừa nhận thoải mái như vậy.

Nếu anh nói anh không biết thân phận của Viên Hoàng Duy nên mới đánh, như vậy còn có thể nói là hiểu lầm.

Bây giờ anh biết được thân phận của anh ta rất rõ ràng, lại còn động thủ đánh anh ta, có phải là anh bị điên rồi không?

“Cậu Phong, có phải cậu nên cho chúng tôi một vài lời giải thích về chuyện này hay không?” Viên Văn Bân hơi quay đầu, nghiêm nghị nhìn Cao Phong.

Một đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên đồng loạt lùi lại mấy bước, không dám nhúng tay.

Viên Văn Bình là ai? Đó là người đứng đầu Đà Nẵng, bối cảnh chống lưng có thể nói là kinh người. Nghe nói Viên Văn Bình còn có bối cảnh thủ đô nên mới có thể tăng lên nhanh đến vậy. Quan trọng hơn nữa là lần này Cao Phong coi như đắc tội một loạt nhân vật lớn trong thể chế. Trong tình huống này, đừng nói là nhà họ Mai, cho dù những thế gia lâu năm ở Đà Nẵng cũng không dám hó hé nửa câu.

“Giải thích? Giải thích cái gì?” Cao Phong chắp tay sau lưng, lạnh nhạt hỏi lại.

Trợ lý của Viên Văn Bình tiến lên, sắc mặt khó coi nói: “Đây chính là đạo đãi khách của nhà họ Cao sao?”

Cao Phong cười khẽ: “Đương nhiên không phải là thế. Nhưng đầu tiên, ông phải coi mình là khách cái đã.”

Không chờ họ lên tiếng, Cao Phong đã nói tiếp: “Tôi không biết họ tên gì họ gì, nhưng vùng biển của nhà họ Cao là vùng biển tư nhân. Họ chẳng những tự tiện xông vào mà còn nói ẩu nói tả, cầm hung khí muốn đối phó với tôi, tôi phòng vệ chính đáng thì có tội sao? Họ xông vào địa bàn của người khác trước, còn muốn cầm dao hành hung tôi, chẳng lẽ tôi không nên trừng phạt họ?”

Lời nói của Cao Phong khiến đám Viên Văn Bình câm nín, không ai có thể soi mói được một lỗi nhỏ nào trong câu nói này. Cao Phong nhìn Viên Văn Bình bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Rốt cuộc tại sao chuyện này lại xảy ra, xem ra trong lòng ông ta cũng đã biết rồi nhỉ? Thấy mình vực dậy quá nhanh nên muốn chèn ép mình, thể hiện địa vị của Viên Văn Bình ở Đà Nẵng? Quả thực là nực cười. Cho dù Cao Phong muốn kín tiếng, nhưng Diệp Thiên Long cũng sẽ không cho phép anh tùy tiện cúi đầu trước mặt người khác. Nay Cao Phong cầm lệnh bài của Diệp Thiên Long, gia chủ nhà họ Diệp trong tay, anh cần gì phải e ngại?

Sắc mặt Viên Văn Bình rất khó coi, cau mày nhìn vết thương trên mặt Viên Hoàng Duy.

“Cậu Diệp, cháu trai của tôi không hiểu chuyện, nhưng cậu ỷ vào phe mình đông hơn mà ỷ thế hiếp người thì có phải là càng quá đáng hơn không?” Viên Văn Bình thản nhiên nói, không muốn bỏ qua chuyện này.

“Không hiểu chuyện?” Cao Phong chậm rãi sờ trán, dừng lại một chút, sau đó bỗng tiến lên, giơ tay cho thêm một cái tát nữa.

“Chát!”

Tiếng tát giòn vang, trên mặt Viên Hoàng Duy lại có thêm một dấu bàn tay.

“Không hiểu chuyện thì để tôi dạy cho hiểu chuyện. Miễn cho về sau ra ngoài bị người ta nói là không có gia giáo.” Cao Phong thản nhiên nói.

Sau cái tát này, Viên Văn Bình và Viên Hoàng Duy càng sững sờ, cả không gian trở nên lặng ngắt như tờ. Bất kể là Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch hay Lâm Vạn Quân, bất kể là đám ông lớn của Đà Nẵng như Mai Hoàng Thiên hay người trong thể chế đều trợn tròn cả mắt. Tất cả mọi người rơi vào im lặng. Trước mặt người có quyền lực nhất Đà Nẵng là Viên Văn Bình, cho cháu trai của ông ta một cái tát. Đây đâu chỉ là ngông cuồng? Quả thực là ngông cuồng đến một độ cao mới!