Rể Quý Rể Hiền

Chương 2995



Chương 2995

Đúng lúc này, một giọng nói nghiền ngẫm vang lên từ đằng sau. Mai Quỳnh Như cứng đờ, đột nhiên quay lại nhìn đằng sau. Cô ta mở to mắt, vội vàng xoay người lại, lấy gương trang điểm chỉnh sửa lại đầu tóc một chút rồi mới đứng dậy, quay ra đằng sau.

“Cao… Gia chủ Cao Phong.”

Hai cha con Mai Hoàng Thiên lên tiếng chào Cao Phong. Người khác thấy Cao Phong xuất hiện, vốn cũng định chào hỏi, nhưng thấy cảnh này thì đều kiềm chế, dù sao lúc trước họ cũng nghe về chuyện giữa nhà họ Mai và nhà họ Cao.

“Cảm ơn nhà họ Mai đã khẳng khái mở hầu bao, tôi đến đây để cảm ơn ông Hoàng Thiên.” Cao Phong cười khẽ, cầm một ly rượu đi đến trước mặt hai cha con Mai Hoàng Thiên.

“Ha ha, gia chủ Cao Phong khách sáo quá, đều là tôi nên làm mà.” Mai Hoàng Thiên vừa vui mừng vừa kinh hãi, vội rót cho mình một ly rượu. Mặc dù Mai Quỳnh Như không nói gì, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Cao Phong bằng ánh mắt mong chờ. Cô ta cho rằng chắc Cao Phong vẫn còn nhớ tình cảm trước đây. Chẳng qua ánh mắt như đối đãi với một người bình thường của Cao Phong vẫn khiến trái tim cô ta dần dần yên lặng.

“Ly rượu, tôi cũng mời cô, thế nào?” Cao Phong quay sang nhìn Mai Hoàng Thiên, cười khẽ nói.

Không thể không nói, nhan sắc của Mai Quỳnh Như thật sự không có khuyết điểm. Làn da trắng ngần không tì vết, vóc dáng cũng cân xứng, mặc quần áo cũng không thể che giấu dáng người thướt tha, còn có khí chất tiểu thư khuê các được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ, tràn đầy sức hấp dẫn đối với bất cứ một người đàn ông nào. Mai Quỳnh Như chính là tiểu thư nhà giàu chân chính. Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng không thể sánh bằng, bởi vì nhà họ Kim thực sự thua kém nhà họ Mai.

Nhưng suy cho cùng, hai người đều hữu duyên mà vô phận. Cao Phong tự nhận là vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, bởi vì anh cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi. Ngay từ thời thanh xuân niên thiếu lại gặp được một thiếu nữ xinh đẹp xuất sắc nhường này, không thể tránh khỏi sẽ để lại dấu vết khắc sâu trong lòng. Nhưng Cao Phong còn chưa kịp dừng chân một lát thì cô đã bay đi theo làn giá. Cho nên cuối cùng hai người không có duyên phận.

“Mời tôi ư?” Nghe Cao Phong nói vậy, Mai Quỳnh Như không khỏi sững sờ.

“Đúng. Dứt bỏ mọi chuyện không bàn tới, trước kia chúng ta cũng coi như là bạn mà, không đúng sao?” Cao Phong cười khẽ, nhẹ nhàng nâng ly chạm vào ly rượu của Mai Quỳnh Như.

Chỉ một câu đơn giản, nước mắt của Mai Quỳnh Như không nhịn được tuôn rơi.

“Đúng vậy, lúc trước chúng ta… Cũng là bạn bè…” Mai Quỳnh Như vừa cười vừa mặc cho nước mắt chảy xuống.

Nhớ khi xưa, ông cụ Mai rất thích tới chơi với ông cụ Cao. Mỗi lần đều sẽ dẫn theo Mai Quỳnh Như. Hồi đó con nít đều không có quá nhiều tâm tư, cảm thấy chơi với ai vui hơn thì sẽ thích người đó. Ba đứa trẻ Cao Phong, Cao Tử Hàn và Mai Quỳnh Như được coi là bạn từ thuở nhỏ. Thậm chí lúc chơi đồ hàng, Mai Quỳnh Như và Cao Tử Hàn thường xuyên dỗi nhau vì ai làm vợ của Cao Phong. Chẳng qua càng lớn lên, tâm trí trở nên trưởng thành, trong lòng họ dần dần có sự phán đoán và chênh lệch. Tình cảm ngày xưa dần dần thay đổi, trở nên xa cách hơn, cuối cùng hoàn toàn xa lạ.

“Cao Phong, tôi nói tôi hối hận rồi, anh tin không?” Mai Quỳnh Như lau nước mắt, nghiêm túc nhìn Cao Phong.

Cao Phong khựng lại, nhưng nụ cười vẫn không thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy thì kính chuyện xưa một ly rượu đi.”

Câu nói này khiến Mai Quỳnh Như vô cùng cay đắng. Kính chuyện cũ một ly rượu, dù yêu cũng không quay đầu lại sao? Không chờ Mai Quỳnh Như lên tiếng, Liễu Tông Trạch bỗng đạp ghế đứng dậy.

“Kính chuyện xưa một ly rượu, dù yêu bố mày cũng không quay đầu lại! Mỹ Lệ, anh mời em!”

Trong mắt Liễu Tông Trạch chứa đầy tia sáng trong suốt, nâng ly lên trời, sau đó ngửa cổ uống cạn.

“Vâng, vâng, kính chuyện xưa một ly rượu.” Mai Quỳnh Như cảm thấy sống mũi hơi cay, sau đó lau nước mắt, khẽ cụng ly với Cao Phong, uống cạn ly rượu. Uống hết ly rượu này, giữa hai người coi như tạm biệt nhau.

Cao Phong không hề chần chờ, cũng ngửa đầu uống cạn ly rượu. Mai Quỳnh Như rất xuất sắc, nhưng anh sẽ không có ý tưởng khác. Trên đời này có rất nhiều người đẹp, nhưng dòng nước ba ngàn, Cao Phong chỉ lấy một gáo. Cái tên Kim Tuyết Mai đã khắc sâu trong lòng anh, người ngoài không thể thay thế.

“Ọe…” Uống hết ly rượu, Mai Quỳnh Như lập tức che miệng, vẻ mặt thống khổ.

“Gia chủ Hoàng Thiên, ông đưa cô ấy về nghỉ ngơi đi.” Cao Phong nhìn về phía Mai Hoàng Thiên.

“Gia chủ Cao Phong, nghi thức của cậu còn chưa kết thúc…” Mai Hoàng Thiên hơi chần chờ. Nếu rời đi trước thì thật sự không lễ phép cho lắm.

“Không sao đâu, kế tiếp không có chuyện gì.” Cao Phong nhẹ nhàng xua tay.

Mai Hoàng Thiên lập tức gật đầu, cũng sợ Mai Quỳnh Như say rượu thì sẽ làm chuyện gì đó, cho nên vội vàng kêu người đỡ Mai Quỳnh Như, chào tạm biệt Cao Phong rồi chuẩn bị rời đi. Cao Phong không ngăn cản, nhìn người của nhà họ Mai rời đi, sau đó không hề lưu luyến xoay người đi đến chỗ khác.

Quá khứ chung quy chỉ là quá khứ. Anh cố ý làm vậy là để hoàn toàn từ biệt quá khứ với Mai Quỳnh Như. Miễn cho lúc Kim Tuyết Mai đến Đà Nẵng, Mai Quỳnh Như lại làm chuyện gì đó quấy rối. Một Phạm Thanh Nhiên dã đủ khiến anh nhức đầu. Anh thật sự không muốn xuất hiện thêm Phạm Thanh Nhiên thứ hai. Cho nên hôm nay anh uống ly rượu này với Mai Quỳnh Như, xem như nói rõ ràng mọi chuyện. Nếu Mai Quỳnh Như còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì cũng đừng trách Cao Phong không khách khí.