Rể Quý Rể Hiền

Chương 2996



Chương 2996

“Cao Phong, cậu chờ một chút.” Đúng lúc này, Trọng Dương Bình bỗng tiến lên, kéo Cao Phong sang một bên.

“Sao vậy sĩ quan Bình?” Cao Phong nghi hoặc nhíu mày.

“Kế tiếp cậu chuẩn bị làm gì? Có dự tính gì khác không?” Trọng Dương Bình đi thẳng vào vấn đề. Đồng thời còn thò tay vào túi lấy hai gói thuốc lá hàng hiếm đưa cho Cao Phong.

“Trời đất!” Mắt Cao Phong sáng lên, vội vàng nhận lấy. Hàng cao cấp đây, có tiền cũng không mua được.

Cao Phong rất ít khi tiếp xúc với người trong quân đội, cho nên thứ này thật sự rất khó gặp.

“Tướng Long biết cậu thích cái này nên chia cho cậu hai gói.” Trọng Dương Bình thuận miệng giải thích.”

“Cảm ơn trung tướng Long giúp tôi.” Cao Phong cười khẽ, thuận tay nhét vào túi quần.

“Cậu cảm ơn cô Tuyết Mai đi. Nói xem, khi nào cậu mới đón cô Tuyết Mai đến đây?” Trọng Dương Bình sờ mũi nói.

“Ngày mai. Hôm nay xử lý xong mọi chuyện, tôi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đón họ đến đây. Sau đó định cư ở đây luôn.” Cao Phong nói.

Nghe vậy, Trọng Dương Bình hơi chần chờ một chút, như thể còn lời muốn nói.

“Sao vậy? Sĩ quan Bình còn chuyện khác à?” Cao Phong hơi khó hiểu.

“Là thế này, có thể dời thời gian được không? Ý của tướng Long là cậu với cô Tuyết Mai còn thiếu một lễ cưới danh chính ngôn thuận.” Trọng Dương Bình dừng lại một lát rồi nói.

“Hả?” Cao Phong hơi ngây người. Lúc trước, đúng là anh từng có ý tưởng này, nhưng cũng chỉ là ý tưởng chứ chưa làm thật. Quan trọng là hiện tại Kim Tuyết Mai không tiện hành động, cho nên mọi thứ đều giản lược mới là tốt nhất. Tình cảm giữa anh và Kim Tuyết Mai không phải là làm màu cho người ngoài xem, chỉ cần hai người họ hạnh phúc là đủ rồi.

“Tướng Long nghĩ nếu hai người tổ chức lễ cưới thì ông ấy cũng tiện đến tham dự.” Trọng Dương Bình lại giải thích

“À…” Cao Phong lập tức cân nhắc suy nghĩ của Diệp Thiên Long. Diệp Thiên Long muốn đích thân tới đây chống lưng cho Kim Tuyết Mai, nhân tiện cũng chống lưng cho mình luôn à? Nếu vậy thì cũng không phải là thể. Cao Phong đã quyết định chậu vàng rửa tay, không muốn tham dự quá nhiều phân tranh. Nếu có thể cho các thế lực khác biết năng lượng mà Cao Phong có thì đương nhiên sẽ chỉ có ích chứ không có hại.

“Cụ thể thì chờ buổi tối tướng Long sẽ gọi điện thoại nói chuyện với cậu. Bây giờ tôi còn muốn hỏi cậu có ý định đó không? Nếu có thì cần dời thời gian đến sau này, sau đó ngày mai chuẩn bị một chút. Vừa lúc tranh thủ hôm nay mọi người đều có mặt, nhân tiện báo cho họ biết luôn.” Thấy Cao Phong trầm tư, Trọng Dương Bình lập tức đưa ra ý nghĩ của mình.

Cao Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải các ông đã thương lượng trước rồi không? Thế nên ông mới đích thân tới đây? Sợ tôi không đồng ý nên ông muốn thuyết phục tôi chứ gì?”

Trọng Dương Bình không nhịn được đỏ mặt, xua tay nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi rất bận rộn.”

“Được rồi, vậy thì làm như thế đi. Ngày mai dành thời gian chuẩn bị, hôm kia tôi sẽ đón Tuyết Mai tới đây.” Cao Phong đương nhiên sẽ không từ chối. Anh cảm thấy cho Kim Tuyết Mai bao nhiêu lãng mạn cũng không đủ với những gì cô ấy đã trả giá vì mình.

“Ừ, vậy thì cậu thông báo đi. Sau đó tối nay, tướng Long sẽ đích thân gọi điện cho cậu. Lát nữa tôi cũng nên trở về.” Trọng Dương Bình gật đầu nói.

“Được rồi.” Cao Phong thoáng trầm ngâm, gật đầu rồi bước lên bệ cao.

“Gia chủ Cao Phong.” Thấy Cao Phong lên bệ cao, mọi người đều đứng dậy, tay cầm ly rượu cao giọng chào Cao Phong. Lúc này mọi người đã uống đến mức đỏ mặt tía tai, nói chuyện cũng líu lưỡi. Nhưng sau khi Cao Phong lên sân khấu, mọi người vẫn lập tức im lặng, giữ im lặng.

“Hôm nay chiêu đãi không chu toàn, mong mọi người thứ lỗi. Tôi xin tự phạt ba ly.” Cao Phong cười hào sảng, sau đó cầm chai rượu trắng rót vào ly uống liên tục ba ly.

“Gia chủ Cao Phong đừng khách khí như vậy. Tôi nói thật, đã lâu rồi tôi không được vui vẻ như thế này.”

“Đúng thế, làm tôi nhớ tới hồi mới gây dựng sự nghiệp, tôi cũng cùng mấy ông bạn mỗi người một chai rượu trắng…”

“Gia chủ Cao Phong, từ nay về sau chúng tôi nhất định sẽ đi theo ngài, đánh chiếm thiên hạ này.”

Rất nhiều người đều dâng lên men rượu, cảm xúc dâng trào nên nói những câu không nằm trong tầm kiểm soát của mình. Uống rượu giá rẻ khiến họ như trở về quãng thời gian chiến đấu gian khổ ngày xưa. Nếu chưa từng trải qua cảm giác này thì sẽ không bao giờ có thể hình dung được. Mà Cao Phong sao lại không hiểu? Nhớ ngày xưa ở Hà Nội, anh với Khúc Đại Minh mỗi người một chai bia, hoặc một chai rượu trắng, nhậu với hai xâu thịt nướng, đó chính là một bữa tiệc ngon lành.

“Đại Minh, hôm nay nhân dịp này, tôi lại mời cậu một ly.” Cao Phong cũng không kìm nén được cảm xúc, đứng trên sân khấu nâng ly với Khúc Đại Minh.

“Anh Phong, em mời anh!” Khúc Đại Minh đứng dậy, đôi mắt hơi đỏ, cầm cả chai rượu lên. Người trọng tình trọng nghĩa đều dễ nhớ tới quá khứ, rất dễ dàng xúc cảnh sinh tình. Bên cạnh Cao Phong chính là một đám người như vậy.