Rể Quý Rể Hiền

Chương 3018



Chương 3018

“Tuyết Mai! Tuyết Mai!”

Lúc này, đầu Cao Phong vang lên ong ong, anh như phát điên, vừa hô to vừa hướng về phía núi Bồng Thiên mà leo lên.

Giờ phút này, anh chỉ cảm thấy toàn thân như mất hết tất cả sức lực, ngay cả bước chân đi cũng có chút không thật, giống như mềm oặt ra.

“Phịch!”

Vấp phải tảng đá dưới chân, Cao Phong lập tức nằm rạp xuống đất.

“Sột!”

Tảng đá sắc nhọn kia đâm lập tức đâm vào lòng bàn tay Cao Phong, máu chảy ra đỏ thẫm.

Cao Phong hít một hơi, một tay cởi khoác vest ra, sau đó lại dồn sức chạy về phía ngọn núi.

“Tuyết Mai, đừng xảy ra chuyện gì, anh cầu xin em đừng xảy ra chuyện gì…”

“Anh có thể không cần bất cứ thứ gì, anh không cần thị trấn Biển Đông, anh không cần thành phố Đà Nẵng, cũng không cần làm bá chủ của thành phố Hà Nội…”

“Cầu xin em, đừng xảy ra chuyện gì, hãy đồng ý với anh…”

Cao Phong trừng to đôi mắt, hai con mắt đỏ au, càng không thể kiểm soát được, cứ lẩm bẩm trong miệng.

Nhưng, càng đến gần biệt thự trên đỉnh núi, trong lòng Cao Phong càng bồn chồn và bất an, cho đến khi anh nổi giận.

Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là binh sĩ áo đen nằm trên mặt đất.

Ngổn ngang lộn xộn, như thể xác chết ở khắp mọi nơi, trông cực kỳ thê lương.

“A!”

Cao Phong đột nhiên tức giận, hét lên một tiếng, chạy như điên vào phía trong biệt thự.

“Tuyết Mai! Tuyết Mai!”

Lúc này, Cao Phong không khác một con sư tử nổi điên là mấy, cố hết sức hét lớn tiếng đầy phẫn nộ.

Từng tiếng gào thét kia vang lên, truyền ra rất rất xa, đến nỗi cổ họng cũng bị hét lên muốn vỡ ra.

“Hít!”

Cao Phong lại một lần nữa trợn tròn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng trong biệt thự.

Bà Kiều Thu Vân quần áo xộc xệch, miệng đầy máu tưới, nằm ngửa trên mặt đất.

Nền đất bên cạnh là một nắm tóc rơi xuống đất.

Cao Tử Hàn, thím Trần Vân Lan và Kim Vũ Kiên thì ngất xỉu ở cách đó không xa.

Chỉ không thấy bóng dáng của Kim Tuyết Mai.

Cao Phong đột nhiên xông vào phòng ngủ, nhanh chóng tìm bên trong biệt thự một lượt.

Nhưng, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy.

“Vũ Kiên, Tử Hàn, thím Vân, dì Bình, mọi người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!”

Ở trong biệt thự, Cao Phong quỳ rạp bịch một cái, gào lên với mấy người.

Lúc này, anh đang mê man bất lực, lại giận dữ mãi không ngớt, anh hoàn toàn không có cách nào giữ được bình tĩnh.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói cho em biết, nói cho em biết đi!”

Cao Phong ra sức lắc mạnh bả vai của Kim Vũ Kiên, cố gắng kìm nén cơn tức giận vào trong lòng.

Gánh chịu niềm hy vọng của hàng chục nghìn người, đi khắp phương Bắc để đón vợ của anh.

Nhưng điều chờ đợi anh lại là kết quả như thế này…

Nhưng mà, lúc này anh dù có căm hận cũng không biết phải căm hận ai!

Cao Phong, anh đã khóc…

Những giọt nước mắt như những hạt ngọc vỡ ra, từng giọt lớn rơi xuống.

Ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi, ướt đẫm cả khuôn mặt của Kim Vũ Kiên.

“Hức! Hức!”

Cao Phong nắm chặt hai nắm đấm, cắn chặt răng kêu lên kẹt kẹt.

“Mấy người, mấy người đã phá vỡ giấc mơ của tôi…”

“Mấy người vì cái gì mà phải phá vỡ giấc mơ của tôi vào lúc này!”

Cao Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nắm chặt hai nắm đấm, lập tức hét lên một tiếng gào thét tan nát cõi lòng.

Lúc này, dưới chân núi Bồng Thiên.