Rể Quý Rể Hiền

Chương 3019



Chương 3019

Mấy nghìn hàng xe sang trọng đuổi kịp tới nơi trong chốc lát.

Không đợi xe dừng hẳn lại, Long Tuấn Hạo đã đạp cửa bước xuống xe, đi ra ngoài giống như phát điên.

Ngay sau đó là hơn chục nghìn binh sĩ Phong Hạo cũng nối đuôi nhau từ trên xe đi xuống.

Cách đó không xa, Long Chí Minh và các thành viên khác của khối tập đoàn Đế Phong cũng mang theo một lượng lớn người, tập trung về phía bên này.

Vừa đúng lúc mọi người nghe được tiếng gào thét phát ra từ trên đỉnh núi.

“Mẹ kiếp!”

Long Tuấn Hạo nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, đồng tử đột nhiên nhíu lại.

“Tuấn Hạo, Tuấn Hạo, chuyện gì xảy ra vậy?”

Long Chí Minh sắc mặt u ám, đột nhiên xông tới hỏi.

Long Tuấn Hạo nắm chặt nắm đấm, đột nhiên xoay người lại, một tay đẩy Long Chí Minh qua một bên.

“Long Chí Minh! Cha nói cho con biết, cha bảo vệ thành phố Hà Nội như thế này sao? Hả?”

“Cha có biết, cha có biết chúng ta đã chuẩn bị bao lâu rồi không, cha có biết anh Phong coi trọng ngày hôm nay tới cỡ nào không, hả, hả?”

“Cha Chí Minh, ngay cả bản thân mình cha cũng không bảo vệ cho tốt, cha chính là phế vật đấy! Có biết không!”

Lúc này, Long Tuấn Hạo cũng đã phát điên lên, quát mắng to tiếng, chỉ vào cha của mình mà lớn tiếng chửi mắng.

Long Chí Minh và những người khác trợn tròn hai mắt, yết hầu chuyển động một chút, sửng sốt không nói nên lời.

“Tuấn Hạo, bình tĩnh lại đi, ông ấy là cha cậu đấy!” Liễu Tông Trạch quát to một tiếng.

“Con mẹ nó, cha gì mà cha của tôi!”

“Mấy người có biết…, biết anh Phong của tôi, anh ấy đã đợi ngày này bao lâu rồi không…”

Khi Long Tuấn Hạo nói xong, nước mắt ngay lập tức rơi xuống, sau đó cũng chạy về phía núi Bồng Thiên.

Một số thành viên chủ chốt bên cạnh Cao Phong cũng vội vàng đuổi theo, những người khác thì chờ đợi bên dưới.

Bên trong biệt thự.

Cao Phong vừa khóc vừa gọi điện lại cho Kim Tuyết Mai một lần nữa.

Nhưng chuông điện thoại di động của Kim Tuyết Mai lại vang lên trong phòng.

“Anh rể, anh rể, anh đã quay lại…”

Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt Kim Vũ Kiên khiến cho Kim Vũ Kiên tỉnh lại trước.

Cao Phong ném điện thoại đi, hai tay nắm chặt lấy vai Kim Vũ Kiên, vội vàng hỏi: “Tuyết Mai, cô ấy, cô ấy ở đâu?”

“Em, em không biết…”

“Rất nhiều người, rất nhiều người đến đây, tất cả đều mặc đồ rằn ri…”

“Em bị đánh bằng một thứ gì đó rồi ngay lập tức thiếp đi…”

Bây giờ, Kim Vũ Kiên cũng vô cùng hoảng sợ, nói năng lộn xộn.

Trước khi Kim Tuyết Mai bị bắt đi, cô đã bất tỉnh rồi cho nên vốn dĩ không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.

Cao Phong khẽ nghiến răng, đi thẳng vào phòng bếp mang ra một chậu nước, nhìn ba người Kiều Thu Vân.

“Xin lỗi!”

“Ào!”

Một chậu nước đột nhiên dội xuống, ba người hứng chỗ nước lạnh như băng, lập tức làm họ tỉnh dậy nhanh hơn.

“Cậu chủ Kình Thiên, cậu chủ Kình Thiên, bọn họ…”

“Anh Kình Thiên, bọn họ muốn bắt chị Tuyết Mai.”

Hai người Cao Tử Hàn và Trần Vân Lan ngồi dậy, la lớn.

“Thả con gái tôi ra!”

Kiều Thu Vân vừa mở mắt ra đã lao về phía Cao Phong như điên.

Sau khi nhìn rõ là Cao Phong, Kiều Thu Vân vội vàng dừng lại, ánh mắt ngây dại nhìn Cao Phong.

“Mau, mai đi cứu Tuyết Mai đi, con bé bị người ta bắt đi…”

Kiều Thu Vân thoáng lau qua máu trên miệng, lời nói thì thào, nói.

“Bị ai bắt đi? Là ai? Hắn ta nói chuyện gì hay không?”