Rể Quý Rể Hiền

Chương 3060



Chương 3060

“Không động đến, vậy tại sao cậu ấy lại tới đây? Cha có biết con là cha vợ của cậu ấy hay không!”

“Hiện tại chúng ta phải đối mặt với chiến tranh, cha muốn con phải làm như thế nào?” Diệp Thiên Long trợn tròn mắt, chất vấn từng câu một.

Ông cụ Diệp cười khẩy một tiếng, nói: “Đối mặt với chiến tranh? Chỉ là kẻ hèn mọn Cao Phong này cũng có tư cách đó sao?”

“Hơn nữa, cậu ta có thể làm con rể nhà họ Diệp này hay không, không phải chuyện con có thể quyết định! Hừ!”

Vừa chế nhạo, ông cụ Diệp nháy mắt với Vũ Siêu.

Vũ Siêu hiểu ý, ngay tức khắc bắt đầu thu xếp theo kế hoạch trước đó của ông cụ Diệp.

“Cao Kình Thiên của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng!”

“Muốn vào gặp ông cụ nhà họ Diệp của nhà họ Diệp ở thủ đô!”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền vào một tiếng hô lớn.

Tiếng hô này bất ngờ vang đến, như thể mang theo khí thế sức mạnh vô địch, xông thẳng vào tai bốn người trong phòng.

“Cậu ấy, cậu ấy tới rồi!”

Trọng Dương Bình nuốt nước bọt một cái.

Diệp Thiên Long ngay tức khắc ngậm miệng lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ông cụ Diệp cũng nhíu mày, sau đó quay người đi ra phía ngoài.

Lúc này, ở nơi nhà họ Diệp ở thủ đô này hiện ra một cảnh tượng náo nhiệt.

Cảnh tượng này quả thực là giống y như đức cảnh tượng trước đây ở nhà họ Phạm.

Mọi người tranh nhau chạy, trong phút chốc bàn tán không ngừng về một thứ gì đó, họ nhao nhao tụ tập đến phía trước cổng chính nhà họ Diệp.

Ông cụ Diệp chống gậy, mấy người Diệp Thiên Long, cũng đi tới cửa chính nhà họ Diệp.

Khi nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài cửa, nhiều người trong nhà họ Diệp đều sững sờ.

Chỉ thấy một thanh niên chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ bên ngoài cổng nhà họ Diệp.

Cô độc một mình, một mình một ngựa.

Sau lưng anh, là một khoảng đất trống rộng lớn, không có một ai.

Cuối cùng, Cao Phong cũng tới đối mặt với nhà họ Diệp, coi như khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa trước.

Vì vậy trên đường đến nhà họ Diệp, Cao Phong đã dặn dò hết mọi chuyện, dặn dò toàn bộ xuống dưới.

Lúc này, trên người Cao Phong mặc một chiếc áo khoác màu đen, vạt áo bay bay theo gió.

Chiếc áo sơ mi nhuốm màu máu đỏ bên trong kia càng thêm cực kì nổi bật.

Thậm chí, ngay cả một bên mặt của Cao Phong cũng có vài vết máu đã khô.

Khát máu và lạnh lùng, sát khí hiện lên trên khuôn mặt anh.

Như con thú dữ đến đòi nợ, tình thế không thể ngăn cản được.

Từ trên xuống dưới nhà họ Diệp, có tất cả hơn mấy chục người cùng đi ra.

Trừ những người nhà họ Diệp này, còn có vô số người hầu và nhân viên bảo vệ.

Lúc này, những người này đều đứng ở cửa, trợn to hai mắt nhìn Cao Phong.

“Cao Phong, chuyện gì xảy ra thế?” Diệp Thiên Long lúc này không nói hai lời, muốn bước lên phía trước.

“Thiên Long, quay trở lại.”

Không đợi đến khi Cao Phong mở miệng, ông cụ Diệp đã vô cùng hung hăng ngăn cản Diệp Thiên Long.

Việc Cao Phong dám đến nhà họ Diệp đã khiến cho ông cụ Diệp khó chịu lạ thường.

Cho dù lúc này Cao Phong không để người xuất hiện, ông ta vẫn cảm thấy như Cao Phong tới nhà gọi cửa, tựa như là đang đánh vào mặt nhà họ Diệp.

Điều quan trọng nhất đối với một dòng họ lớn chính là thể diện.

Cao Phong dám đánh vào mặt nhà họ Diệp đã là phạm tội chết rồi!

“Cao Phong, chẳng lẽ cậu điên rồi à?”

“Cậu thật sự nghĩ rằng cậu có thể ở đây gây sóng gió cho nhà họ Diệp sao?”

“Thật ngây thơ! Quả thật là nực cười, nghĩ lại mà xem, không có nhà họ Diệp, Cao Phong cậu có thể có ngày hôm nay sao?”

“Thật sự là qua cầu rút ván! Cậu trả công cho nhà họ Diệp như thế sao, giống như nuôi một kẻ vô ơn vậy?”

Mọi người trong nhà họ Diệp đều mở miệng nói chuyện, nói căn bản Cao Phong không có cơ hội.