Rể Quý Rể Hiền

Chương 3089



Chương 3089

Mọi người trông thấy cảnh tượng đó thì đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Mãi đến tận lúc nãy thì Cao Phong vẫn không muốn buông bỏ.

Thậm chí bàn tay mất hết sức không thể nắm nổi kiếm thì anh vẫn dùng mảnh vải quấn thanh kiếm vào bàn tay mình để giữ nó ư?

Đó chính là một tín niệm!

Tín niệm sẽ chiến đấu đến cùng dù có phải chết!

“Lên!” Thanh kiếm nằm trong tay, anh chống mũi kiếm xuống đất, sau đó chống người chậm rãi đứng lên.

“Kiếm còn, người sống!”

“Kiếm gãy, người chết!”

“Chiến đấu đến giây phút cuối cùng vì người tôi yêu nhất, đến đến mới thôi!”

“Hôm nay, người chặn giết người, thần cản giết thần!”

Nói xong thì Cao Phong chậm rãi giơ thanh kiếm lên, đôi mắt màu máu tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Vù! Vù!” Không biết từ khi nào thủ đô đã nổi lên gió to ngập trời, thổi bay quần áo của tất cả mọi người và liên tục tạo thành tiếng rít.

Chiếc áo trên người Cao Phong đã bị chém rách nát trông như miếng vải rách mặc trên người nhưng anh vẫn không nỡ cởi ra.

Bởi vì đó là chiếc áo Kim Tuyết Mai tỉ mỉ chọn cho anh.

Anh vẫn còn muốn mặc để đưa người con gái của mình về nhà!

“Giết!”

Một cơn gió lớn đánh úp tới, Cao Phong đột nhiên hét lớn lên một tiếng rồi lại lao ra, vọt về phía những người.

“Giết tên đó!”

Những hộ vệ nhà họ Diệp cũng biết bấy giờ Cao Phong đã là cung mạnh nỏ lấy đà.

Chỉ cần sống qua đợt bão táp điên cuồng của Cao Phong bây giờ thì bọn họ có thể tóm được anh cực kì dễ dàng.

“Giết!”

Cao Phong lao thật nhanh ra như loài báo mạnh mẽ, chờ đến khi chạy tới trước mặt bọn họ thì đột nhiên nhảy người lên.

Cả người bay lên không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, thanh kiếm buộc vào tay xé gió chám tới, cuồn cuộn thành lốc xoáy sau đó chém ngang!

“Rầm!”

“Răng rắc!”

Một hộ vệ nhà họ Diệp vừa mới nhấc kiếm lên cản thì đã bị một nhát kiếm của Cao Phong cắt đứt.

Sau đó thanh kiếm vẫn không hề dừng lại, nhanh chóng phá hủy mọi chướng ngại vật, chạm thật mạnh vào xương bả vai thanh niên kia.

“Răng rắc!”

Lưỡi kiếm chém vào người, cắm thật sâu vào trong xương cốt.

“A!”

Sau một khoảng thời gian dừng lại ngắn ngủi thì tên đó rống lên như tiết heo bị chọc tiết, thảm thương không cách nào tả nổi.

“Roẹt!” Cao Phong đột nhiên rút thành kiếm ra, máu tươi nhanh chóng phun trào.

Dòng máu tươi nóng bỏng hắt lên người Cao Phong, trên mặt hay thậm chí là trong ánh mắt.

Trong mắt anh là màu đỏ chói mắt khiến trước mặt Cao Phong là một màu đỏ.

Sắc đỏ như máu đó đã kích thích sự bạo lực trong lòng Cao Phong.

“Giết!”

Thanh kiếm đột nhiên chém ra, một chiêu lướt ngang, chém liên tục hai người.

“Keng! Keng keng!”

Trong lúc đó, Cao Phong với đám người kia lại nhào vào đánh nhau.

Có tiếng người hét lên thảm thiết và ngã xuống.

Vết thương trên người Cao Phong cũng càng ngày càng nhiều.

“Sức mạnh của anh Cao Vũ đã trở nên mạnh hơn mấy tháng trước rất nhiều!”

“Không mạnh thì làm sao có thể chỉ huy chúng tôi trở thành những chiến binh mạnh nhất của thị trấn Biển Đông? Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, sức mạnh này hơi bị đáng sợ quá…”