Rể Quý Rể Hiền

Chương 3090



Chương 3090

“Mọi người còn nhớ những lời Hoàng Phủ Đao Hàn từng nói không? Thể chất cơ địa của Cao Vũ là kiểu chỉ cần gặp phải kẻ mạnh thì sẽ trở nên mạnh hơn, là người thích hợp tập võ trời sinh!”

“Thể chất đó như một khẩu súng bắn đạn vậy, áp lực càng lớn thì lại càng tạo ra được sức công phá lớn hơn! Nghĩ lại cái hồi bá chủ chiến đấu với chiến binh Nhật Bản Mạc Nhiên Thần…”

Mọi người nói chuyện đến đó thì tất cả mọi âm thanh đều dừng lại.

Những chiến binh thị trấn Biển Đông cùng nhớ lại một nhát kiếm rung động lòng người của Cao Phong trong buổi Đại hội Võ lâm tranh bá.

Rõ ràng khi đó Cao Phong cũng còn lại chút hơi tàn cuối cùng nhưng lại bộc phát ra được sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có.

Một kiếm chém ngang, chiến binh Nhật Bản Mạc Nhiên Thần nhanh chóng bay lên cao mấy mét.

“Hôm đó chắc chắn Cao Vũ bá chủ đã đột phát ra sức mạnh vượt qua khỏi giới hạn.”

“Tôi từng xem được một tin tức, một người cha đã di chuyển một chiếc xe hơi nhỏ nặng cả tấn để cứu lấy đứa con của mình.”

“Tôi cũng có xem, khi đó ông ấy nóng lòng cứu con nên làm được, sau đó thì hoàn toàn không thể di chuyển được dù chỉ là một chút.”

“Thật ra anh Cao Vũ cũng thế, chỉ có những lúc tình cảm trong lòng con người tôi dâng trào lên đến đỉnh điểm, là người một chí tình chí nghĩa thì mới có thể phát ra sức mạnh vượt qua cả giới hạn!”

Hướng Hạo Nam của nhà họ Hướng, Hoàng Phủ Đao Hàn của nhà họ Hoàng Phủ, Chương Võ Trạch nhà họ Chương và rất nhiều chiến binh tinh nhuệ của thị trấn Biển Đông cùng tập trung ánh mắt về một phía, vẻ mặt đầy kính trọng.

Cao Phong là chiến binh của thị trấn Biển Đông, là bá chủ tất cả mọi người cùng công nhận.

Ở trong lòng bọn họ, bá chủ vĩnh viễn không bao giờ thất bại.

Bọn họ vô cùng tin tưởng vào điều này.

Trong cuộc chiến.

Hai bên vẫn đang chiến đấu đẫm máu bên kia!

Cao Phong như loài sói hoang hung hãn cứ chém giết không ngừng, chiến đấu đẫm máu.

Dù kẻ dịch có hung hãn đến mức nào đi nữa thì anh vẫn không lùi dù chỉ là nửa bước, thậm chí còn phát ra sức mạnh vượt xa cả đối thủ, chèn ép hết tất cả mọi người.

Sức cùng lực kiệt, dùng tín ngưỡng kiên định, dốc hết tất cả mọi sức lực cuối.

“Phụt!”

“Phập! Leng keng!” Máu tươi, vẫn không ngừng chảy xuống.

Chiến đấu, vẫn chưa dừng lại…đình chỉ…

Chém giết không ngừng, máu tươi liên tục chảy xuống.

Chiến đấu đẫm máu, nửa bước cũng không lùi!

Bảo vệ nửa phần giang sơn, vượt qua những năm tháng phí hoài!

Một người một kiếm ngạo nghễ, bảo vệ nửa vùng trời sông nước!

Mọi người xung quanh gặp lại Cao Phong trong trạng thái đẫm máu này một lần nữa thì cảm thấy chết lặng.

Sau khi đánh xong một trận, Cao Phong lại chém thêm một người nữa.

Hơn ba mươi tinh anh hộ vệ của nhà họ Diệp đã mất hết một phần ba.

Còn Cao Phong cũng phải trả một cái giá rất đắt.

Cả người anh toàn là miệng vết thương, ngực cũng bị chém, chiếc áo sơ mi đã bị chém rách tạo thành miệng vết thương sâu đâu đó một centimet.

“Ha ha…” Trên gương mặt đầy máu tươi của Cao Phong là nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn.

Anh không hề quan tâm đến những miệng vết thương trên người.

Ít nhất thì anh vẫn có thể chịu đựng được những đau đớn đó.

“Tốt lắm, bớt được kha khá người rồi.”

“Bây giờ tôi sẽ tiễn nốt đám còn lái”

Cao Phong nắm lấy thanh kiếm không ngừng lấy máu, ánh mắt lạnh lẽo khát máu chậm rãi lướt qua mọi người.

Trạng thái không được ổn lắm nhưng sắc mặt lại cực kì kiên quyết.

Giống như vị anh hùng can đảm trên chiến trường khiến con người tôi cảm thấy run sợ.

Còn lại hơn hai mươi hộ vệ nhà họ Diệp, bấy giờ tất cả bọn họ đều trợn trừng hai mắt, cảm thấy hết sức hoảng hốt.

Bọn họ được chọn làm hộ vệ cho nhà họ Diệp thì chắc chắn không thể là mặt hàng đầu đường xó chợ.