Rể Quý Rể Hiền

Chương 3094



Chương 3094

Trông bộ dạng buông cần câu của ông tôi như thể đã nắm trong tay tất cả mọi thứ.

Bấy giờ, Cao Phong lại im lặng.

Lấy cả nhà họ Cao, tất cả tâm huyết của ông cụ để làm tiền đặt được.

Cao Phong là người hiểu rõ trạng thái của mình bây giờ nhất, có thể nói là không bằng một phần trăm của thời kì đỉnh cao.

Trong tình huống này, anh thật sự không thể chắc chắn mình sẽ thắng chắc.

Nhỡ đâu anh thua thì sao?

Chẳng lẽ anh phải chắp hai tay nhường nhà họ Cao cho người khác ư?

“Cao Kình Thiên, đừng khiến tôi phải khinh thường cậu.”

“Trước đây ông nội cậu từng là một chiến tướng xuất sắc, cậu là con cháu của ông ấy mà chỉ có từng đó gan thôi ư?” Ông cụ nhà họ Diệp hừ lạnh, cố tình dùng giọng khinh thường để nói với Cao Phong.

“Dùng cái phép khích tướng đó với tôi cũng vô dụng thôi.” Cao Phong lạnh lùng nhìn ông cụ nhà họ Diệp với ánh mắt sắc lẹm, nói: “Chỉ là tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này!”

“Được!”

“Tóm cậu tôi!”

Ông cụ nhà họ Diệp đột nhiên vỗ tay và hét lên thật to, ra lệnh tấn công.

Hơn hai mươi hộ vệ còn lại của nhà họ Diệp bỗng chốc hóa thành cả đàn sói hung hãn, cùng nhau lai về phía Cao Phong.

Bọn họ giơ dao kiếm lên, ánh nắng phản chiếu lại liên tục khiến con người tôi chói mắt như ánh đèn huỳnh quang.

Tia sáng lạnh lẽo lập lòe, lưỡi dao xé toang bầu không khí.

Trong đáy mắt Cao Phong là một mặt hồ phẳng lặng.

Sau đó, sự bình tĩnh ấy bị phá vỡ, biến thành ý chí chiến đấu không gì có thể so sánh được!

Nếu thắng thì anh chẳng những có được tin tức của Kim Tuyết Mai mà còn có thể lấy được nhà họ Diệp, đặt nó trong lòng bàn tay nhà họ Cao, thoải mái sử dụng.

Nếu thất bại, tất cả mọi thứ sẽ hóa thành bọt biển tan biến vào hư không.

Anh không chỉ mất đi nhà họ Cao mà có thể còn mất đi cả Kim Tuyết Mai.

Thế nên bây giờ anh đã không còn một đường lui nào nữa.

Một là thắng, hai là chết trận!

Chỉ có hai con đường đó mà thôi, chẳng còn một đường nào để Cao Phong chọn lựa.

Không thể quay đầu, chỉ có cuộc chiến đẫm máu.

Cao Phong không cho phép mình thất bại trong trận chiến này.

“Đã thế thì tới đi!”

Cao Phong hét lớn, đột nhiên có một nguồn sức mạnh từ trước đến nay chưa từng có.

Bấy giờ, hai mắt Cao Phong trợn tròn, trong người là ý chí chiến đấu mạnh mẽ chợt bùng lên trong người.

Chiếc áo khoác rách nát đó cứ bay phất phơ trong gió.

Bấy giờ, Cao Phong chẳng khác gì một chiến thần bất bại khiến con người tôi cảm thấy rung động!

“Hưm!”

Lý tướng thấy thế lại kiềm lòng không đậu hít khí lạnh!

“Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy! Đúng rồi! Lúc trước Cao tướng cũng có khí thế này, sau đó một trận chiến thành danh, trở thành chiến vương!

“Cái này… Khí thế mạnh mẽ quen thuộc như thê!”

Lý tướng là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nhưng cũng không thể nhịn được nước mắt, hốc mắt đỏ ửng lên, sau đó rơi lệ.

Ánh mắt Diệp Thiên Long cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, không thể tin được nhìn Cao Phong đang đứng đó.

Nói chính xác hơn là tất cả những người có xuất thân là binh lính có mặt ở đây đều phải trợn trừng hai mắt ra nhìn.

Ý chí chiến đấu mãnh liệt tỏa ra từ người Cao Phong là thứ chỉ có những người chinh chiến trên chiến trường đẫm máu quanh năm thì mới rèn luyện ra được!

Thế nhưng anh chỉ là một thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi thôi thì lấy đâu ra khí thế mạnh mẽ như vậy?

“Nếu như anh nhập ngũ thì chắc chắn có thể đứng trên tôi một đầu, hạ gục tất cả mọi người.”

“E là một khi cậu tôi có cơ hội nhập ngũ thì chắc chắn có thể trở thành vị tướng trẻ tuổi nhất nước tôi!”