Rể Quý Rể Hiền

Chương 3095



Chương 3095

Trong mắt Lý tướng là vẻ xúc động không cách nào tả thành lời.

Cao Kình Thiên!

Ông ấy nhất định phải tìm cơ hội báo cáo cho cấp trên để kéo Cao Phong và trong quân ngũ.

Một người có tài năng xuất sắc như thế thì nhất quyết không thể để anh lang thang bên ngoài như vậy được!

Trước đó thì Lý tướng vẫn còn cảm thấy lo lắng mình phải làm gì để giải quyết chuyện ngày hôm nay.

Thế nhưng bây giờ ông ấy đã có quyết định.

Nếu kế hoạch này thành công thì có thể bảo đảm Cao Phong bình yên vô sự.

“Bốp! Keng keng!” Cao Phong cầm thanh kiếm trong tay, sau tiếng hét lớn là thanh kiếm chém xuống thật mạnh.

“Keng keng!”

Thanh niên mặc đồ đen đấm vào ngực Cao Phong trước đó đã bị anh chém một nhát vào cổ tay, con dao trong tay người đó đã rơi xuống đất.

“Phụt!”

Mũi kiếm Cao Phong cực kì sắc kén, anh kéo thanh kiếm thành một vệt dài dưới đất.

“A!” Thanh niên đồ đen hét lên thảm thiết, quần áo trước ngực đã bị Cao Phong chém nát, tạo thành vết thương dài đến hai mươi centimet.

“Bốp! Bốp! Bốp!” Cao Phong giơ tay lên như một tia chớp, nắm chặt thành đấm và tung ba cú vào người tên kia.

Có qua có lại mới toại lòng nhau chứ.

Sau ba cú, miệng người thanh niên đó liên tục trào máu tươi, sau đó đã bịch xuống đất.

Tất cả những điều đó đều xảy ra trong chớp nhoáng.

Chỉ có vài giây ngắn ngủi thôi mà Cao Phong đã chém được một người.

Anh không hề do dự bước chân tới, hơi thở chết chóc bao phủ lấy người anh, máu tươi loang lỗ làm tăng thêm cảm giác tiêu điều đáng sợ.

Bấy giờ, giữa Cao Phong và ông cụ Diệp chỉ còn cách nhau không tới mười lăm mét.

Và khoảng cách mười lăm mét đó lại có hai mươi hộ vệ tinh anh của nhà họ Diệp chặn đánh.

Đó cũng là lực lượng bảo vệ cuối cùng của nhà họ Diệp.

Từ khi Cao Phong bắt đầu đánh cược với ông cụ nhà họ Diệp thì anh chưa từng lùi lại dù chỉ là nửa bước, cứ đi thẳng về phía ông cụ.

Tất nhiên hai mươi hộ vệ nhà họ Diệp không muốn nhìn thấy điều đó, tất cả đều lao tới ngăn cản, thế nhưng đến tận giờ phút này thì Cao Phong vẫn không lùi lại hoặc là tránh né.

Tay cầm kiếm của anh vẫn vung lên không ngừng như thể đang sử dụng nguồn sức mạnh cực lớn, không ai có được.

Không ai có thể biết rằng rót cuộc Cao Phong đã đến giới hạn cuối cùng của mình hay chưa.

Bấy giờ trên mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không thể nhìn ra!

“Phập! Phút!” Lại có một người phải ngã xuống.

Trước khi thanh niên áo đen đó ngã xuống thì đã kịp để lại thêm một vết thương trên người Cao Phong.

Anh vẫn chẳng màng tới, cứ tiếp tục tiến về phía trước.

Mỗi một bước đi là khoảng cách với ông cụ nhà họ Diệp được rút ngắn lại.

“Bốp!” Từng bước chân đó cũng là những nhát kiếm liên tục chém ra.

Bấy giờ, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều ngu người.

Bọn họ trừng lớn hai mắt, cứ nhìn chằm chằm vào Cao Phong không rời.

Anh đi ba bước lại dừng, đi năm bước lại đứng như thể đó là nhịp điệu anh dùng để điều khiển trận chiến này.

Ba bước dừng lại có thể đẩy lùi một hộ vệ của nhà họ Diệp.

Nam bước đứng lại chắc chắn có thể chém ngã một thanh niên áo đen.

Không sai một li một tí nào, mỗi một bước chân đền cực kì chính xác.

Năm bước một người, chẳng có nhát kiếm nào lưu tình.

Thử nhìn lại hộ vệ nhà họ Diệp vào lúc này, dường như đều nằm lăn dưới đất vì đòn tấn công của Cao Phong.

Tất cả mọi người đều rung động.

Tên Cao Phong này có còn là người không?

Sức chiến đấu của anh đã đáng sợ đến mức này ư?