Rể Quý Rể Hiền

Chương 3162



Chương 3162

Tất cả mọi thứ ông ta làm cũng chỉ vì Kim Tuyết Mai và mẹ của Kim Tuyết Mai.

Vào lúc này, nếu không thể bảo vệ được sự an toàn của Kim Tuyết Mai thì ông ta lấy được vị trí này có ích lợi gì nữa?

“Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, chuyện này có phải do ông làm hay không? Nếu ông gật đầu, bây giờ tôi sẽ đưa ông đến toàn án quân sự. Nên phán quyết như thế nào thì sẽ phán quyết như thế ấy. Chắc ông cũng biết, ở chỗ tôi không có ngoại lệ.”

Ông Trần thản nhiên đưa ra tối hậu thư cho Diệp Thiên Long.

Trong lòng mọi người khẽ run lên. Ai mà chẳng biết tổng đốc Trần công chính nghiêm minh, công tư rõ ràng.

Ông ta nói được thì sẽ làm được.

“Ông Trần, chính là…”

Diệp Thiên Long cắn chặt răng, vẫn chuẩn bị tự mình gánh vác hết tất cả mọi thứ.

“Từ từ!”

Nhưng Diệp Thiên Long còn chưa dứt lời thì đã bị người khác cắt ngang.

Giọng nói này, quả nhiên là từ Cao Phong.

“Cao Phong!” Kim Tuyết Mai nhìn Cao Phong với vẻ mặt lo lắng.

“Không sao đâu.”

Cao Phong nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Kim Tuyết Mai và cười nói: “Sống trên đời đã là đàn ông chân chính thì dám gây chuyện cũng phải dám làm cho ra lẽ. Sao có thể để cho người khác gánh nạn thay chúng ta được, đúng không? Đến lúc anh nên đứng ra rồi.”

Nghe Cao Phong nói thế, Kim Tuyết Mai do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu thật mạnh.

Đây mới là người đàn ông của Kim Tuyết Mai cô.

Dám làm, dám chịu!

Vào thời điểm nguy hiểm nhất, anh đã dám dũng cảm đứng ra.

Dưới ánh mắt của mọi người, Cao Phong cất bước đi ra, thẳng bước tới trước mặt mọi người.

“Ông Trần, chuyện ngày hôm nay đều do thằng Cao Phong này gây ra. Không có chút liên quan nào đến người khác.” Cao Phong tiến lên, vừa mở miệng ra đã nhận hết tất cả trách nhiệm vào người mình.

“Rít!”

Vô số người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Nhưng trong lòng rất nhiều người đều cảm thấy hành động của Cao Phong vô cùng đáng kính trọng và khâm phục.

Dám làm dám chịu, đây mới đúng là đàn ông chân chính.

Tôi có dũng khí phá hủy nơi này, nhưng tôi cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác phải chịu tội thay tôi.

Một mình gánh vác, muốn giết muốn chém, tôi đều nghe theo.

Diệp Thiên Long cũng trợn to hai mắt, trong lòng vô cùng lo lắng mà nhìn Cao Phong.

“Ồ?” Ông Trần khẽ nhíu mày nhìn về phía Cao Phong.

Cao Phong vô cảm đối diện với ông Trần, dừng lại vài giây rồi mới mở miệng: “Về phần nhà họ Diệp xuất hiện, đó là bởi vì họ muốn tới ngăn cản tôi.”

“Tôi bất chấp sự ngăn trở của họ mà vẫn tấn công nhà họ Đặng. Vì vậy, ông ta đã điều động hai xe tăng tới để chèn ép tôi.”

Dăm ba câu đã xóa bỏ sạch sẽ trách nhiệm của Diệp Thiên Long.

“Cậu nói bậy bạ, rõ ràng là ông ta đã lái xe về phía nhà họ Đặng của tôi…”

Ông cụ Đặng đột nhiên đứng dậy hét vào mặt đối phương.

Cao Phong bất thình lình quay đầu lại quét mắt qua, ánh mắt đỏ như máu tựa như tia điện nhìn về phía ông cụ Đặng.

“Hừ!”

Trong nháy mắt đó, ông cụ Đặng chạm phải ánh mắt của Cao Phong, cũng tức thì sửng sốt, vô thức ngậm miệng lại.

Nuốt câu nói kế tiếp trở về.

“Là như thế sao?” Ông Trần nhàn nhạt hỏi.

“Đúng là vậy!”

“Ông Trần, đúng là vậy đó!”

Ngay sau đó vô số người đều là gật đầu tán thành, bao gồm cả những chiến sĩ nhà họ Đặng đó cũng gật đầu lia lịa.