Rể Quý Rể Hiền

Chương 3322



Chương 3322

Nhưng sắc mặt của Cao Phong lại không hề thay đổi.

“Không tồi đâu, tôi cũng chỉ có tiền thôi, và thế lực trong giới kinh doanh. Trừ mấy thứ đó thì còn hai bàn tay trắng.”

Cao Phong lại vô cùng thản nhiên, trực tiếp thừa nhận sự thật.

Những thế lực ngầm đó có lẽ sẽ giúp được anh đối phó với những người khác, nhưng nếu dùng để đối đầu với ông Trần thì khác gì múa rìu qua mắt thợ?

Bọn họ chắc chắn chỉ có thể giữ vững sự yên lặng mà thôi.

“Cho nên cậu định sống cả đời như vậy sao? Trừ tiền ra thì là hai bàn tay trắng? Cậu không biết quyền lực so với tiền còn quan trọng hơn à?”

Những lời này của ông Trần giống như đang ám chỉ một điều gì đó khiến Cao Phong có chút khó hiểu.

“Vâng?” Cao Phong nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía ông Trần.

Ông Trần hơi trầm ngâm một lát, vẫn cảm thấy lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để đưa ra những yêu cầu khác.

Nói cách khác, ông ta vẫn chưa muốn để Cao Phong cảm nhận được thế nào là áp lực chân chính.

Dưới tình huống như vậy, dù ông Trần có đưa ra yêu cầu của mình thì sợ là Cao Phong cũng không đồng ý được.

Ông ta cần phải để Cao Phong cảm nhận từng đợt từng đợt áp lực một, thẳng cho đến khi Cao Phong phát hiện ra bản thân không còn đường để lui về nữa, chỉ có thể đáp ứng những yêu cầu ông ta đưa ra thì mới nói ra những lời đó.

Cho đến lúc đó, tỷ lệ thành công của ông ta sẽ tăng nhanh một cách chóng mặt.

“Lợi ích cậu đưa ra không thể khiến tôi hài lòng được. Chuyện là do cậu làm, cậu không chuẩn bị tốt cho bản thân thì lấy lợi ích ở đâu để đưa ra?”

Ông Trần hơi híp mắt lại, chậm rãi ngồi thẳng người trở lại.

“Ông Trần đây muốn tôi phải đưa ra lợi ích như thế nào?”

Cao Phong trầm ngâm hai giây rồi hỏi lại một câu, trực tiếp đá quả bóng tới chân của ông Trần.

“Lấy những chuyện mà cậu đã làm cũng đủ để đưa ra phán quyết tử hình rồi.” Ông Trần lập tức trả lời.

Cao Phong khẽ nhíu mày, đang định đáp lại thì ông Trần đưa tay ra, trực tiếp ngăn cản câu trả lời của Cao Phong.

“Có lẽ cậu có chút không phục, không sao hết, tôi có thể chậm rãi phân tích bàn bạc với cậu, hôm nay chúng ta cứ tính sổ một chút trước đã.”

Ông Trần chậm rãi nâng ly trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Cao Phong.

“Tôi biết, người nhà họ Cao quả thật có tư cách đem theo vũ khí nóng. Nhưng có tư cách mang theo không có nghĩa là có thể tùy ý sử dụng chúng. Thành phố Hà Nội, cậu từng bùng nổ chiến tranh với Vũ Hoàng Minh của tập đoàn Thăng Thiên, sử dụng vũ khí nóng giết sạch mấy trăm người của công ty vệ sĩ Hắc Hổ. Ngoài ra, cậu còn từng tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ dòng máu nhà họ Ngô ở Hà Nội, ngay cả một người cũng không giữ lại. Còn có một cậu trai trẻ tuổi họ Lý, bị cậu cho người tạo hiện trường tai nạn xe cộ giả để khiến cho cậu ta tử vong tại chỗ.”

Nghe những lời này của ông Trần, Cao Phong bỗng nhiên trừng lớn mắt, tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái ổn định rốt cuộc cũng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa.

Tốc độ tim đập cũng theo đó mà càng ngày càng nhanh hơn, nhịp đập “thình thịch” loạn nhịp.

Những chuyện đó không phải đã bị ém nhẹm hết rồi, hơn nữa còn xóa sạch dấu vết rồi hay sao?

Nhưng mà cẩn thận nhớ lại một chút, lấy địa vị của ông Trần, muốn điều tra tới những việc đó quả thực vô cùng đơn giản dễ dàng.

Nhìn thấy những biểu hiện này của Cao Phong, khóe miệng của ông Trần chậm rãi nở một nụ cười đầy thâm ý.

“Đừng vội lo lắng như vậy, những chuyện cậu đã làm quả thật quá nhiều. Hôm nay tôi chỉ chọn một vài chuyện đáng chú ý để nói với cậu một chút mà thôi.”

“Vẫn là thành phố Hà Nội, nhà họ Kim từ trên xuống dưới, trừ bà cụ nhà họ Kim là Kim Ngọc Thủy và Kim Tuyết Mai, những người khác đều bị một tay cậu chém giết, vậy mà có cả việc này? Còn nữa, chuyện tranh tài của các võ sĩ ở thị trấn Biển Đông, đây là chuyện nội bộ nên tôi cũng không tiện nói nhiều.

Nhưng có một người Nhật Bản tên là Mạc Nhiên Thần, trên người cậu ta cất giấu một bí mật rất lớn, cậu lại một đường chém đầu cậu ta, mà bí mật trên người cậu ta cũng theo đó mà bị cậu ta mang xuống suối vàng. Khoảng thời gian trước cậu mang theo mấy nghìn người tiến tới thành phố Đà Nẵng, hải phận của nhà họ Cao là lãnh địa tư nhân của các cậu, chuyện nơi đó tôi cũng không tiện nói thêm.

Nhưng cậu mang theo sau hai nghìn người cưỡng chế ở lại cao ốc Minh Châu của thành phố Đà Nẵng, sử dụng thủ đoạn vừa dụ dỗ vừa đe dọa khiến thành phố Đà Nẵng phải khuất phục. Trong đêm hôm đó, cậu thanh lọc thế lực ngầm của mình không ít, rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người?” Ông Trần trầm giọng đưa ra câu hỏi.

Tốc độ tim Cao Phong đập càng lúc càng nhanh.