Rể Quý Rể Hiền

Chương 3323



Chương 3323

“Những thế lực ngầm đó thường ngày làm xằng làm bậy, trên tay đã nhúng qua bao nhiêu món nợ máu, tôi làm như vậy cũng coi như là thay dân trừ bạo mà thôi.” Cao Phong vẫn cắn răng tự giải thích cho bản thân một câu.

“Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có thể đại diện cho ai? Cậu không phải người thực hiện luật pháp, cho nên có một số việc cậu không có quyền nhúng tay. Cho dù bọn họ đáng bị giết chết, nhưng cậu không có tư cách cũng không có quyền lực tới giết họ!”

Một câu của ông Trần trực tiếp chặn đứng Cao Phong khiến anh không thể tìm thấy nửa điểm để phản bác lại.

“Được thôi, thành phố Đà Nẵng bên kia cứ coi như không nói đến nữa. Lại nói đến thành phố bên này, cậu ở thành phố này đã giết bao nhiêu người có lẽ không cần tôi phải nói nữa nhỉ? Trừ vệ sĩ nhà họ Diệp còn có người canh gác nhà họ Đặng, lần đầu tiên cậu tới thành phố này đã âm thầm giết vài người?”

Cơ thể của ông Trần hơi nghiêng về phía trước, từng câu từng chữ không ngừng nói ra, cảm giác áp bức trên người càng lúc càng lớn.

Cao Phong há to miệng, nghẹn họng nhìn ông ta trân trối.

Thì ra những việc này đều đã bị ông Trần điều tra rành mạch rõ ràng rồi.

Quả nhiên là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.

Trên đời này không có gì là không thể phát hiện được hết.

Giấy suy cho cùng cũng không thể nào gói được lửa.

“Cao Phong, nếu cậu không muốn người khác biết, thì chỉ có cách là đừng làm. Chỉ với những chuyện cậu đã làm đó thôi, cho dù cậu có một trăm cái mạng cũng không đền đủ được đâu!”

“Cậu nói không sai đâu, có một số người quả thật nên giết chết, điểm này tôi vô cùng đồng ý. Nhưng vẫn là câu nói đó, cậu không thân không phận, loại nào cũng không phải, có quyền lực gì để tiến hành thẩm phán xử lý những người đó? Nếu cậu có thể thay thế tất cả như vậy thì luật pháp ở Việt Nam này còn có tác dụng gì nữa đây? Cậu lại lấy những thể chế của riêng mình đã hoàn thiện đó đặt ở nơi nào hả?”

Từng câu từng chữ ông Trần nói ra khiến Cao Phong á khẩu không thể trả lời nổi.

Ý ngoài lời chính là, mặc dù những kẻ đó thật sự nên bị giết chết nhưng Cao Phong anh không có bất cứ chức vị gì cả, anh không có quyền lực, càng không có tư cách đi hỏi tội những người đó.

“Cậu nói cho tôi biết, phán cậu tội tử hình là nên hay không nên?”

Ông Trần chậm rãi gõ lên mặt bàn, uống một hơi cạn sạch trà trong chén.

Cao Phong im lặng. Anh của bây giờ cũng chỉ có thể im lặng.

Mà trong lòng của anh lại sinh ra thêm một loại cảm giác mang tên tuyệt vọng.

Khó khăn! Lần này thực sự quá khó khăn.

Chỉ sợ chuyện đã như thuyền đóng ván, không còn khả năng cứu vãn nữa.

Ông Trần không nói gì thêm, cứ bình tĩnh ngồi nhìn Cao Phong như vậy, cảm nhận từng chút một xúc cảm tuyệt vọng trên người anh.

Đây, quả thật là kết quả mà ông ta mong muốn.

Ông ta muốn nhân lúc Cao Phong đang tuyệt vọng nhất để một lần nữa đưa ra những điều kiện của bản thân mình.

Chỉ cần đưa ra cành oliu vào thời điểm thích hợp, Cao Phong chắc chắn sẽ coi như đó là cọng rơm cứu mạng mình mà tìm mọi cách túm chặt lấy nó đúng không?

Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta vô cùng mãn nguyện.

Cao Phong suy cho cùng cũng chỉ là một chàng trai trẻ, cho dù lòng dạ có thâm sâu khó lường cũng chưa thể nào so sánh được với ông Trần.

“Cậu nghĩ kỹ rồi chứ? Nghĩ xong xuôi rồi thì nhận tội đi, tôi đây sẽ cho người đưa cậu đi.”

Ông Trần lạnh nhạt mở miệng, sau đó đưa tay cầm lấy bộ đàm trên mặt bàn.

Cao Phong trừng mắt thật lớn, nhìn đôi tay già nua của ông Trần kia nắm lấy bộ đàm màu đen nhánh. Chỉ cần bộ đàm vang lên một tiếng, vậy mạng sống của Cao Phong anh có lẽ phải kết thúc tại đây rồi. Một khi thực sự đưa ra pháp lý, ngay cả thần tiên cũng khó mà cứu nổi anh.

Giây phút này, trong lòng Cao Phong có trăm nghìn mối cảm xúc ngổn ngang, trong đầu chớp nhoáng vô số suy nghĩ tính toán khác nhau.

Có một loại cảm giác gọi là cùng đường bí lối, có mọc cánh cũng không thoát được.

Rất nhiều hình ảnh như từng tia sấm chớp trên bầu trời nhanh chóng xẹt qua trong đầu anh.

Cuối cùng, mọi thứ dừng lại ở gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kim Tuyết Mai, còn có thêm hai bảo bối chưa chào đời của anh.

“Tôi không nhận tôi.” Cao Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn răng nhìn ông Trần thốt ra bốn chữ.

Câu nói vừa dứt, Cao Phong trực tiếp đưa tay ra cướp lấy bộ đàm từ bàn tay già nua của ông Trần.

Ông Trần khẽ nhíu mày rồi lạnh nhạt hỏi: “Cậu không muốn nhận tội, hay là không muốn chấp nhận hình phạt?”